Hôm ấy, trời vừa rạng sáng, ta nhận được một phong hưu thư.
Giấy đỏ chữ đen, mực còn nhòe ướt.
Là hỉ thiếp đỏ tươi, mà chẳng phải báo hỷ, lại là thư đoạn nghĩa.
Hắn viết:”Diệp Thanh Tuệ vô tử, phạm điều thứ nhất trong thất xuất chi điều.”
Mười năm phu thê, hắn phán cho ta tội “không thể sinh con”.
Ta chẳng buông một lời.
Trong trù phòng, bát canh gà ninh cho hắn vẫn còn ấm.
Ta thong thả bước ra hậu viện, thu gom ít đồ còn lại: một tay nải nhỏ, mấy bộ y phục cũ, vài quyển sách đã rách bìa, cùng chiếc vòng bạc mẫu thân lưu lại khi xưa.
“Phu nhân… không, Diệp nương tử…” – nha đầu Tiểu Đào đi theo ta từ khi xuất giá, vành mắt hoe đỏ, nghẹn ngào nhìn ta.
“Chớ khóc.” Ta nhẹ vỗ lên tay nàng, “Thu xếp đồ đạc, theo ta mà đi.”
“Người… người định đi đâu?”
“Trời rộng đất lớn, át có nơi dung thân.”
Ta dẫn theo Tiểu Đào, ôm tay nải, lặng lẽ bước ra từ cửa sau Thẩm phủ.
Nhật quang lóe mắt.
Bình luận