Chương 1 - Cuộc Đời Mới Của Diệp Thanh Tuệ
1
Hôm ấy, trời vừa rạng sáng, ta nhận được một phong hưu thư.
Giấy đỏ chữ đen, mực còn nhòe ướt.
Là hỉ thiếp đỏ tươi, mà chẳng phải báo hỷ, lại là thư đoạn nghĩa.
Hắn viết:”Diệp Thanh Tuệ vô tử, phạm điều thứ nhất trong thất xuất chi điều.”
Mười năm phu thê, hắn phán cho ta tội “không thể sinh con”.
Ta chẳng buông một lời.
Trong trù phòng, bát canh gà ninh cho hắn vẫn còn ấm.
Ta thong thả bước ra hậu viện, thu gom ít đồ còn lại: một tay nải nhỏ, mấy bộ y phục cũ, vài quyển sách đã rách bìa, cùng chiếc vòng bạc mẫu thân lưu lại khi xưa.
“Phu nhân… không, Diệp nương tử…” – nha đầu Tiểu Đào đi theo ta từ khi xuất giá, vành mắt hoe đỏ, nghẹn ngào nhìn ta.
“Chớ khóc.” Ta nhẹ vỗ lên tay nàng, “Thu xếp đồ đạc, theo ta mà đi.”
“Người… người định đi đâu?”
“Trời rộng đất lớn, át có nơi dung thân.”
Ta dẫn theo Tiểu Đào, ôm tay nải, lặng lẽ bước ra từ cửa sau Thẩm phủ.
Nhật quang lóe mắt.
Cánh cửa son nặng nề “rầm” một tiếng khép lại, đoạn tuyệt thập niên ân tình.
Ta tên Diệp Thanh Tuệ Thanh là cỏ xanh Tuệ là bông lúa. Phụ thân ta, tú tài nghèo hèn, đặt tên ta với kỳ vọng nữ nhi có thể như mạ non trên ruộng, dẻo dai mà sống.
Mười năm trước, ta gả nhập Thẩm gia.
Thẩm Hoài Cẩn – người từng là trượng phu của ta, nay đã là chính tứ phẩm Đại Lý Tự Thiếu Khanh.
Mười năm, ta hầu hạ nhạc mẫu bệnh trọng, đưa thuốc bưng canh, cho đến ngày bà nhắm mắt xuôi tay.
Ta thay hắn cai quản nội trạch, cần kiệm chi dùng, để hắn yên lòng đèn sách, mưu đồ tiền đồ.
Tâm huyết ta hao cạn, đến cả hài tử đầu lòng cũng không giữ nổi.
Hôm ấy mất con, hắn còn đang yến ẩm cùng Thị Lang bộ Lại, nói là “vì tiền đồ”.
Nay tiền đồ như gấm, ta – thê tử tào khang, lại hóa thành vướng chân cản lối.
Hắn cần một thê tử xứng danh với quan thân, cần một nhà nhạc có thể trợ lực trên quan lộ.
Lý do hưu thê, chính là “vô tử” – nghe qua thật đường hoàng, lại tàn nhẫn đến tận xương.
Ta cùng Tiểu Đào thuê một tiểu viện ở phía nam thành.
Viện nhỏ một cửa vào, hai gian chính ốc, một gian bếp nhỏ, góc vườn còn có một cây táo tàu héo rũ.
Tiền thuê chẳng đắt, nhưng cũng tiêu gần hết số bạc ta bán chiếc trâm bạc mẫu thân để lại.
Cuộc sống đột nhiên trở nên vắng lặng mà nặng nề.
Không còn quy củ giả dối của Thẩm gia, không còn phu quân cần hầu hạ, không còn khách khứa cần tiếp đãi.
Chỉ còn lại ta và Tiểu Đào, đối diện với bốn bức tường trống rỗng.
Tiểu Đào sốt ruột, xoay quanh không yên: “Nương tử, chúng ta… chúng ta sống bằng gì đây? Ngồi ăn núi lở thì chẳng được đâu!”
Phải rồi, sống bằng gì?
Cái gọi là “dưỡng bạc” hắn đưa, mấy tờ mỏng như cánh chuồn, chẳng đủ mua vài đấu gạo.
Trong thư đoạn nghĩa còn đề rõ “lưỡng bất tương khiếm”, hắn quả thực đoạn tình đoạn nghĩa đến cùng.
Ta nhìn cây táo sắp chết khô trong sân, chợt nhớ lời phụ thân từng nói:
“Thanh Tuệ làm người phải như cỏ, giẫm không chết, đè chẳng gãy, chỉ cần có đất và chút nước, ắt sẽ sinh tồn.”
“Tiểu Đào, ngươi biết khâu vá không?”
Nàng ngẩn ra: “Biết… biết chút ít thô sơ.”
“Thế là đủ.” Ta đứng dậy, “Đi, mua chút vải thô và kim chỉ rẻ tiền về.”
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, ta dẫn theo Tiểu Đào, ôm mấy chiếc túi thơ cùng vài phương khăn tay khâu suốt đêm, đến phiên chợ sớm nơi nam thành.
Chợ đông như mắc cửi, tiếng kẻ bán người mua, gà bay chó sủa, khói lửa chen chúc.
Ta cùng Tiểu Đào tìm một góc vắng, bày hàng trên đất.
“Bán… bán túi thơ, khăn tay đây…” – Tiểu Đào lí nhí, mặt đỏ như gấc chín.
Ta hít sâu một hơi, bắt chước bà bán rau bên cạnh, cất tiếng rao:
“Khăn tay túi thơ! Bền chắc, tiện dùng! Ba đồng tiền một cái!”
Giọng không lớn, nhưng cũng vang vọng trong ồn ào.
Chẳng bao lâu, một phụ nhân tay xách giỏ đến, ngồi xổm, lựa chọn:
“Chà, đường may cũng ổn, chỉ có điều vải thô quá. Hai đồng một cái, chịu bán không?”
“Đại tẩu à, ngó xem đường kim mũi chỉ thế kia, ba đồng chẳng đắt đâu. Mua hai cái, ta tính năm đồng cho tẩu được chứ?” – ta cố gắng nặn ra một nụ cười.
Phụ nhân bĩu môi: “Được rồi, lấy hai cái.” – rồi tiện tay quăng xuống năm đồng tiền.
Có khách mở hàng rồi.
Ta cùng Tiểu Đào nhìn nhau, đều trông thấy một tia sáng lặng lẽ trong mắt đối phương.
Hôm ấy, chúng ta bán được hơn mười túi thơ, khăn tay, đổi lấy mấy chục đồng tiền.
Tuy chẳng nhiều, nhưng cũng đủ no bụng trong vài hôm.
Đêm đến, lưng đau eo mỏi, ngón tay bị kim đâm không biết bao nhiêu lần, đau rát như lửa thiêu.
Thế nhưng, trông thấy đống tiền đồng đặt trên bàn, trong lòng lại yên ổn hơn bao giờ hết.
Ngày tháng cứ thế trôi đi.
Ban ngày làm việc, chạy chợ sáng, chợ tối.
Tay nghề của ta dần thành thạo, từng mũi kim đường chỉ càng lúc càng khéo léo, đều đặn.