Tôi lấy hết can đảm để bỏ thuốc cho anh trai nuôi.
Không ngờ buổi tối buồn ngủ quá, chính tôi lại lăn ra ngủ một mạch đến sáng hôm sau.
Lần thứ hai.
Tôi lại gom hết dũng khí bỏ thuốc thêm một lần nữa.
Rồi lại ngủ như một con heo chết đến tận bình minh.
Tỉnh dậy đã thấy anh ở trong bếp.
Nắng sớm tươi sáng chiếu lên mái tóc anh, gần như ánh thành một màu vàng nhạt.
Nghe thấy tôi động, anh quay đầu lại, mỉm cười với tôi.
Như thiên sứ giáng trần.
“Chi Ngọc.”
“Anh làm bánh bí đỏ em thích nhất đây.”
Tôi lấy tay che trái tim mình đang đau âm ỉ vì cắn rứt.
Tối đó tôi bỏ cho anh lần thuốc thứ ba.
Và có được một giấc ngủ ngon như trẻ sơ sinh.
—— Cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu hoài nghi anh trai mình rồi.
Bình luận