Chương 1 - Sự Thật Ẩn Giấu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi lấy hết can đảm để bỏ thuốc cho anh trai nuôi.

Không ngờ buổi tối buồn ngủ quá, chính tôi lại lăn ra ngủ một mạch đến sáng hôm sau.

Lần thứ hai.

Tôi lại gom hết dũng khí bỏ thuốc thêm một lần nữa.

Rồi lại ngủ như một con heo chết đến tận bình minh.

Tỉnh dậy đã thấy anh ở trong bếp.

Nắng sớm tươi sáng chiếu lên mái tóc anh, gần như ánh thành một màu vàng nhạt.

Nghe thấy tôi động, anh quay đầu lại, mỉm cười với tôi.

Như thiên sứ giáng trần.

“Chi Ngọc.”

“Anh làm bánh bí đỏ em thích nhất đây.”

Tôi lấy tay che trái tim mình đang đau âm ỉ vì cắn rứt.

Tối đó tôi bỏ cho anh lần thuốc thứ ba.

Và có được một giấc ngủ ngon như trẻ sơ sinh.

—— Cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu hoài nghi anh trai mình rồi.

1

Tôi cầm viên thuốc ngủ trong tay, tay còn hơi run.

Bạn thân ngồi chồm hổm trên vỉa hè ăn xiên chiên.

Hai người họ ngẩng đầu nhìn tôi một cái.

Hạ Mộ hừ mũi:

“Không có tiền đồ.”

Chu An ngậm một miếng đậu hũ, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:

“Chi Ngọc.”

“Tôi thấy nhé, hay là thôi đi thì hơn.”

“Chuyện này……”

Cậu ta bình thản như không, nhai miếng đậu hũ nửa ngày.

Tôi nhịn không nổi.

Giật một xiên cá viên từ tay cậu ta, cắn một miếng.

Hạ Mộ hỏi:

“Cho người ta uống thuốc xong cậu định làm gì?”

“Luộc nước?”

Tôi suýt nghẹn chết bởi viên cá.

Đập ngực cả buổi mới thở nổi.

Ông chủ quán nướng đưa tôi chai nước.

Tôi mở nắp uống một hơi, cảm giác nghẹn trong cổ họng mới dịu bớt.

Trên đời vẫn còn người tốt.

Tôi cảm động:

“Cảm ơn chú.”

Ông chủ giơ mã thanh toán:

“Hai tệ.”

Tôi… nhầm rồi.

Tôi ngoan ngoãn lấy điện thoại quét trả tiền.

Liếc Hạ Mộ một cái:

“Ít đọc mấy loại tiểu thuyết màu mè lại đi.”

“Vậy cậu bỏ thuốc người ta để làm gì?”

“Để ngủ.”

Tôi nói.

Nằm chung một chiếc giường.

Nhìn anh ấy.

“Tôi muốn ngủ cùng anh trai mình.”

2

Tôi thích anh trai nuôi của mình.

Năm ba mẹ mất, Tạ Phùng Nam mười sáu tuổi, tôi mười hai tuổi.

Trong linh đường, đám họ hàng cãi nhau ầm ĩ.

Không ai muốn nhận một đứa phiền toái kèm thêm một đứa phiền toái nhỏ hơn.

Tiền giấy trong chậu cháy đỏ rực.

Những mảnh giấy vàng theo tàn lửa chập chờn bay lên.

Rồi lại rơi xuống.

Rơi ngay trước mặt tôi.

Giọng đàn ông nói:

“Năm nay tôi lại nợ ngoài mười vạn vì cờ bạc, thật sự nuôi không nổi hai đứa này.”

Giọng phụ nữ đáp:

“Ý gì? Anh ba à, anh muốn đẩy hai đứa cho tôi? Tôi nuôi hai đứa nhà tôi đã đủ khổ rồi……”

“Vợ tôi sẽ làm ầm lên đòi ly hôn……”

“Nhà tôi thì chồng không đồng ý……”

Tạ Phùng Nam mặc đồ tang, quỳ cạnh tôi, mắt cụp xuống, lại bỏ thêm một nắm tiền giấy vào chậu.

Ngọn lửa bùng lên mạnh hơn.

Anh ngước mắt nhìn tôi.

Mười sáu tuổi, Tạ Phùng Nam đã rất cao.

Lưng thẳng tắp.

Tựa như măng trúc xanh.

Lửa phản chiếu trong mắt anh.

Đốt đôi mắt đen ấy thành một màu đỏ rực.

“Chi Ngọc.”

Anh nói.

Làn da trắng lạnh của thiếu niên phản lại ánh lửa ấm áp.

“Đừng sợ.”

“Anh sẽ nuôi em.”

Năm đó.

Tạ Phùng Nam không học tiếp cấp ba.

Anh đến nhà máy lớn nhất huyện đi làm.

Tôi từng đến thăm anh một lần.

Thiếu niên mặc đồng phục công nhân.

Giữa nhà xưởng nóng đến mức dễ bị say nắng, giữa những người làm việc qua loa lười biếng.

Anh lại nghiêm túc gần như cố chấp.

Như một đóa lan bị trồng nhầm chỗ.

3

Tôi và Tạ Phùng Nam không có quan hệ huyết thống.

Năm được đưa đến nhà anh, tôi đã tám tuổi.

Cha mẹ ruột muốn có con trai.

Bán tôi sang nhà Tạ Phùng Nam.

Rất khó nói rõ mình đã bắt đầu thích anh ấy từ khi nào.

Chỉ biết là khi nhận ra thì—

Tình cảm đã lặng lẽ lên men trong bóng tối.

Như rêu xanh.

Khi lật tảng đá lên.

Mới phát hiện trong một góc tối nào đó đã mọc đầy…

Chi chít không đếm xuể.

Đáng tiếc là.

Rõ ràng Tạ Phùng Nam đã cho tôi rất nhiều yêu thương.

Nhưng trong chuyện yêu anh ấy.

Tôi lại không đủ quang minh lỗi lạc.

Không đủ lành mạnh.

Cũng chẳng đủ vặn vẹo đến mức như kiểu bệnh kiều.

Tôi tự ép mình đi vào bóng tối.

Trở thành kẻ âm u méo mó.

4

Trước khi về đến nhà.

Tôi không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại bóc hết nhãn mác trên lọ thuốc ngủ.

Vừa bước vào cửa.

Một mùi hương thơm phức từ bếp lan ra.

Giọng nói hiền hòa của thanh niên vang lên gần như cùng lúc với hương đồ ăn:

“Chi Ngọc.”

Tôi đáp một tiếng.

Nhét lọ thuốc vào túi áo.

Giả vờ như không có chuyện gì, bước đến cửa bếp, khẽ gọi một tiếng: “Anh.”

Hương sườn chua ngọt thơm đến muốn chảy nước miếng.

Tôi ngửi riết thành quen.

Điều thật sự khiến người ta thèm thuồng.

Là vòng eo thon săn của thanh niên được chiếc tạp dề ôm lấy.

Sợi dây màu hồng sến súa buộc thành hình nơ phía sau lưng anh.

Như một món quà đang chờ người mở ra.

Lọ thuốc ngủ trong túi nóng đến bỏng tay.

Nóng đến mức cả người tôi như sắp đỏ bừng lên.

Tôi nuốt nước bọt.

Tạ Phùng Nam dường như cảm nhận được.

Hơi nghiêng đầu, trong mắt mang ý cười.

Giọng nói dịu dàng:

“Sắp xong rồi.”

“Trong tủ lạnh có nước ổi lần trước em nói muốn uống. Bếp khói dầu nhiều, em sang phòng khách ngồi chút đi.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)