Chương 6 - Sự Thật Ẩn Giấu
Lời tỏ tình đọc lên như đang đứng trước cô giáo Ngữ văn:
“Giờ anh muốn nói, anh thật sự rất thích em. Em làm bạn gái anh nhé?”
Đang nói linh tinh cái gì vậy trời??
Cậu ấy đột nhiên cúi đầu.
Tôi hoảng loạn cực độ.
Môi cậu đáp lên… đốt ngón tay chính mình.
Tôi đấm một phát vào bụng cậu.
Chu An kêu úi một tiếng.
Lùi lại hai bước, buông tay tôi ra.
Cậu liếc nhanh về phía sau một cái, rồi tỉnh bơ xoa bụng, mặt thản nhiên như chuyện chưa từng xảy ra.
Tôi nổi giận:
“Tôi xem cậu là bạn, cậu lại đối xử với tôi như vậy!”
Chu An đáp:
“Vừa nãy thấy anh cậu.”
Tôi lập tức xìu xuống, tim lỡ một nhịp:
“Anh ấy đâu?”
“Đi rồi.”
Chu An nói, lại quay về kiểu hờ hững vô tâm của mình.
Tôi lại tức:
“—Cậu!!”
“Cậu giống cá nóc lắm.”
Cậu ấy bỗng nói.
“?”
“Chọc anh trai cậu một phát đi.”
Chu An quay người bước đi, tay vẫy sau lưng.
Gió chiều thổi tung tóc mái cậu.
Bóng dáng thiếu niên mảnh khảnh bị kéo dài trong ánh hoàng hôn.
Không hiểu sao lại toát ra chút phong thái “việc xong vung tay áo rời đi”:
“Đỡ phải ngày nào bọn tớ cũng bị cậu kéo ra nghe chuyện tình đơn phương của cậu.”
Cậu ngừng lại một nhịp, bổ sung:
“Không cần cảm ơn.”
“Nếu thành đôi thì mời tớ mười xiên cá viên.”
Tôi đứng ngây người nhìn bóng lưng cậu ấy càng lúc càng xa.
Hồi lâu sau mới phản ứng được —
Làm màu cái gì vậy trời?!
22
Tôi gần như chạy về nhà.
Tim đập như trống trận trong lồng ngực, đầu óc rối tung như mớ tơ vò.
Câu nói của Chu An cứ lặp lại bên tai tôi —— “Vừa rồi thấy anh cậu.”
Anh ấy đã thấy bao nhiêu?
Đèn cảm ứng ở cầu thang sáng lên từng tầng theo bước chân tôi.
Cuối cùng tôi đến trước cửa nhà.
Qua khe cửa là ánh đèn vàng ấm áp.
Tôi thở gấp, đưa tay gõ cửa.
Gần như cùng lúc, cửa mở ra.
Tạ Phùng Nam đứng bên trong.
Quả thật như vừa từ bên ngoài về.
Áo quần còn chưa thay.
Trên người mang theo chút mùi dầu mỡ của bếp, nhưng không hề khó chịu.
Ánh đèn vàng sau lưng anh tỏa ra, phủ lên cả người anh một tầng sáng dịu mềm.
Anh cúi mắt nhìn tôi, hàng mi dài bị ánh sáng chiếu vào càng rõ từng sợi, in xuống mí mắt một bóng mờ nhạt.
“Về rồi?”
Anh mở miệng, giọng điệu như mọi ngày.
Khóe môi thậm chí còn mang theo chút cong nhẹ, mềm mại quen thuộc:
“Sao gấp vậy?”
Nụ cười ấy tự nhiên quá.
Tự nhiên đến mức khiến tim tôi hoảng loạn.
“Anh…”
Tôi há miệng.
Tôi muốn giải thích.
Muốn nói rằng lúc nãy không phải như anh nghĩ.
Muốn nói tôi không có yêu đương.
Muốn nói chỉ là bạn bè.
Nhưng tất cả nghẹn lại trong cổ họng.
Tôi nhìn vào mắt anh ——
Đôi mắt ấy vẫn trong sáng và dịu dàng như hai hồ nước thu yên tĩnh.
Phản chiếu ánh đèn.
Cũng phản chiếu gương mặt hoảng loạn của tôi lúc này.
Không chất vấn.
Không truy hỏi.
Thậm chí không có chút khác lạ nào.
Tôi đổi giày, cúi đầu nhìn mũi chân:
“…Không có gì.”
“Anh vừa lấy chè đậu xanh ra, để lạnh rồi, uống một chén cho mát.”
Tạ Phùng Nam vừa nói vừa đi về phía bếp.
Nhưng nhìn bóng lưng anh, tôi bỗng thấy buồn đến nghẹn lại.
Anh à.
Tại sao…
Tại sao không hỏi gì hết?
23
Người Chi Thường: Anh thật sự thấy rồi hả?
AN: Ừm
Người Chi Thường: Cậu thật sự không nhìn nhầm?
AN: Anh trai cậu nổi bật như vậy, tôi không nhận nhầm đâu
Người Chi Thường: …
Người Chi Thường: Sau này ít tiếp xúc với anh tôi lại.
AN: Anh ấy sao rồi?
Người Chi Thường: Không có gì.
Khi gõ hai chữ này, ngón tay tôi dừng lại rất lâu.
Người Chi Thường: Hình như anh ấy không thấy. Không hỏi tôi có yêu đương không, cũng không nói gì.
Vài giây sau, tin nhắn của Chu An bật lên.
—— Anh ấy thích cậu.
—— Tuyệt đối không chỉ là tình thân.
24
Tôi ném điện thoại lên giường, lấy tay che mặt.
Da dưới lòng bàn tay nóng rực.
Trong tai ù ù, máu như dồn hết lên đầu, tim đập nhanh đến mức sắp nổ tung.
Lời Chu An cứ vang vọng mãi:
“Anh ấy thích cậu.”
“Không chỉ là tình thân.”
Sao có thể…
Nhưng…
Tôi từ từ buông tay xuống, nhìn chằm chằm trần nhà.
Ánh trăng lọt qua khe rèm, rơi xuống sàn thành một vệt sáng bạc thẳng tắp.
Tôi cầm điện thoại lên lại, đầu ngón tay lơ lửng một chút trên màn hình rồi gõ.
Người Chi Thường: Sao cậu biết?
Gửi.
Gần như lập tức, Chu An trả lời.
AN: Nếu em gái tôi dưới lầu bị người ta tỏ tình, và tôi nhìn thấy. Tôi nhất định sẽ hỏi nó, có phải yêu ai rồi không.
—— Tôi phải biết thằng nhóc kia có tốt không, có xứng với nó không, có thật lòng không.
—— Với mức độ anh trai em quan tâm em, không thể nào lại im lặng như vậy.
—— Trốn tránh bản thân nó cũng là một câu trả lời.
Tôi nhìn từng dòng tin nhảy ra, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
AN: Tạ Chi Ngọc.
AN: Cho cậu một lời khuyên, đi phá vỡ lớp giấy mỏng giữa cậu với anh trai cậu ngay lập tức.
Người Chi Thường: Tại sao?
AN: Không hỏi cậu chắc là vì giờ anh ấy đang rối lắm.
—— Đợi anh ấy nghĩ thông rồi, có thể sẽ tránh xa cậu.
—— cậu là em gái, cậu có thể bốc đồng, có thể liều.
—— Nhưng anh trai thì không.
Tôi nhắm mắt, hít sâu.
Hai lần.
Ba lần.
Cơn sóng cảm xúc trong ngực dần lắng xuống, thay vào đó là sự bình tĩnh như thể quyết tử một phen.
Tôi cầm điện thoại, gõ.
Người Chi Thường: Tôi đi đây.
25
Trong phòng khách chỉ bật một cây đèn đứng.
Ánh sáng yếu ớt, phần lớn không gian chìm trong bóng tối dịu và mờ.
Tạ Phùng Nam ngồi ở góc sofa, trên đùi mở một quyển sách.
Anh hơi cúi đầu, mái tóc mềm rũ xuống trán.
Hoàn toàn không có chút sắc bén hay đề phòng nào.
Tôi bước tới bên anh.
Tạ Phùng Nam ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt trong suốt.
Tôi đưa tay lấy chiếc cốc của anh.
Cố ý bước thật nặng tiếng đi vào bếp.
Tìm gói bột trà sữa dâu tôi mua lần trước, đổ vào cốc của anh.
Phòng khách yên lặng trong một thoáng.
Ngay sau đó là tiếng bước chân.
Không biết từ lúc nào, Tạ Phùng Nam đã đứng ở cửa bếp.
Anh tựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi rót nước nóng vào, khuấy đều.
Chất lỏng màu hồng nhạt xoay trong cốc, toả ra hương thơm ngọt đến mức hơi gắt.
“Chi Ngọc.” Anh mở miệng, giọng rất nhẹ.
“Thứ đó… là gì?”
Tôi không trả lời.