Chương 2 - Sự Thật Ẩn Giấu
Nhà bếp mùa hè hơi oi bức.
Một giọt mồ hôi trượt dọc sống mày anh.
Rơi vào cổ áo.
Đường vai cổ của thanh niên đẹp đến mức trôi chảy hoàn hảo.
Làn da như ngọc được nước rửa qua.
Lấp lánh ánh sáng.
Không chịu nổi nữa rồi.
Giống y như yêu quái mê hoặc người ta.
Tôi không phân rõ được ngọn lửa đang nung mặt mình là tà hỏa.
Hay là nỗi bất an của lương tâm.
Tôi vội chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
5
Thì ra cha mẹ nuôi mua tôi về là để làm đồng tử hôn cho Tạ Phùng Nam.
Năm đó Tạ Phùng Nam theo cha vào xưởng chơi.
Không để ý, ngón út tay trái bị máy cắt mất một khúc.
Cha mẹ nuôi học vấn không cao, suy nghĩ phong kiến.
Sợ khiếm khuyết nhỏ đó ảnh hưởng đến chuyện anh ấy cưới vợ sau này.
Thế là liền sinh ý định tìm một cô vợ nhỏ nuôi từ bé cho anh.
Theo tôi thấy—
Đúng là lo bò trắng răng.
Chưa nói đến ngoại hình của Tạ Phùng Nam vốn đã thuộc hàng nhất đẳng.
Thêm tính cách của anh.
Tuyệt đối không thiếu người thích.
Lúc còn đi học đã có con gái chạy theo anh suốt.
Vào xưởng rồi vẫn có mấy cô gái nhỏ tình nguyện giặt đồ nấu cơm cho anh.
Không lâu sau khi anh bỏ học.
Một cô gái nhà giàu học cùng trước đó đã đến tìm anh.
Anh tan ca về đã rất muộn.
Cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy tinh xảo đứng chờ dưới lầu.
Hoàn toàn lạc lõng so với khu phố nghèo nàn.
Chiếc Maybach đỗ nơi đầu hẻm như một con thú đang ẩn mình.
Khi Tạ Phùng Nam nhìn thấy cô, anh khựng một chút.
Rồi nhẹ nhàng mỉm cười chào hỏi như thường lệ.
Trên người thiếu niên còn vương hơi nóng của quãng đường đuổi theo chuyến xe buýt cuối.
Quần áo cũ đã bị giặt bạc màu.
Vậy mà khi đứng cạnh cô ấy.
Lại chẳng hề có chút cảm giác nghèo khó.
Tạ Phùng Nam chào xong thì định bước qua cô để lên lầu.
“Tạ Phùng Nam!”
Cô gái gọi lớn tên anh.
Tay đưa ra chặn trước người anh.
Trong giọng nói trong trẻo còn mang sự nũng nịu đặc trưng của thiếu nữ.
“Anh…”
“Nếu anh vẫn muốn đi học, em có thể tài trợ.”
Từ trên ban công nhìn xuống.
Tôi chỉ thấy được vành tai đỏ ửng của cô gái.
Mang theo một loại dũng khí liều mình của tuổi trẻ.
“Em có tiền. Nếu anh muốn, em có thể đổi cho anh một nơi ở tốt hơn, để anh sống thoải mái hơn trước.”
“Anh không cần đi làm nữa, chỉ cần ngồi trong lớp học thôi cũng được. Và cũng không cần chen xe buýt, nhà em có tài xế đưa đón, rồi còn không cần……”
Tôi im lặng một lúc.
Không dám nhìn biểu cảm của Tạ Phùng Nam.
Khẽ ngồi thụp xuống.
Ánh trăng vượt qua ô cửa sổ hơi bẩn, rơi xuống loang lổ.
Phương án sinh tồn tốt nhất bây giờ là lao xuống đó, la hét làm ầm lên để dọa cô gái kia bỏ đi.
Tôi chỉ có Tạ Phùng Nam thôi.
Nếu anh không cần tôi nữa.
— Nếu anh trai không cần tôi.
Thì tôi, sẽ chẳng còn nơi nào để đi.
Nhưng.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy.
Điều tôi nghĩ lại là—
Nếu anh trai có thể hạnh phúc.
Thì cho dù anh bỏ rơi tôi, cũng không sao.
6
Bị cha mẹ ruột đánh chửi, sai bảo như người hầu.
Mọi thứ đều là vì đứa em trai chưa chào đời trong bụng mẹ.
Khi tôi sắp tê dại đi thì—
Tôi gặp được Tạ Phùng Nam.
Cha mẹ nuôi và cha mẹ ruột thật ra chẳng khác gì nhau.
Chỉ là đối tượng tôi phải phục vụ, từ “em trai” biến thành “anh trai”.
Nói thật.
Lần đầu gặp Tạ Phùng Nam.
Khi thiếu niên ấy mỉm cười đưa tay về phía tôi, gọi tôi một tiếng “em gái”.
Tôi đã ghét anh.
Ghét anh có số mệnh tốt.
Ghét anh có cha mẹ yêu thương mình.
Ghét anh sắp có thêm một “người hầu”.
Thế nhưng.
Tạ Phùng Nam nói:
“Chi Ngọc.”
“Bát cứ để đó, lát nữa anh rửa.”
“Lạnh không? Quàng khăn vào.”
“Đánh vỡ bát rồi… không sao, là anh sơ ý, em tránh ra một chút, đừng để bị mảnh vỡ đâm phải.”
“Chi Ngọc.”
“Anh là anh trai của em mà.”
Bàn tay thiếu niên không quá lớn đặt lên đầu tôi, khẽ xoa.
Lông mày khóe mắt cong cong.
“Anh trai thì phải chăm sóc em gái.”
7
“Xin lỗi nhé.”
Là giọng nói dịu dàng của thiếu niên.
Bình yên như ánh trăng.
Anh nói:
“Anh còn phải chăm sóc em gái nữa.”
8
Tôi hoàn hồn lại.
Bữa tối đã ăn xong từ lúc nào.
Tôi cầm lọ thuốc ngủ bước vào bếp, kế hoạch ban đầu là pha cho anh ly sữa, rồi bỏ thuốc vào sữa.
Sữa bột là do Tạ Phùng Nam mua cho tôi.
Hàng ngoại.
Hằng đêm anh đều pha cho tôi, còn bản thân thì chẳng bao giờ uống.
Tôi tìm thấy cốc của anh, múc vài thìa sữa bột, thêm nước khuấy tan.
Rồi dùng muỗng nhỏ xúc một thìa thuốc ngủ.
Cầm điện thoại đọc hướng dẫn.
Rồi lại thêm một thìa nữa.
“Chi Ngọc.”
Tay tôi run lên.
Thiếu chút nữa đổ thuốc ra ngoài.
Tôi cứng người quay đầu lại.
Anh trai đứng ở cửa, ánh mắt rơi lên chiếc lọ nhỏ trong tay tôi.
Hơi nghiêng đầu, có chút thắc mắc:
“Đây là gì vậy?”
Vì anh nghiêng đầu mà cổ áo trễ xuống một chút.
Lộ ra nửa xương quai xanh.
Não tôi lập tức trắng xóa.
Tuyệt vọng thay.
Ý nghĩ đầu tiên nảy lên lúc này lại là—
Anh như thế này đáng yêu quá.
Hết cứu.
Tôi nhắm mắt lại.
“…Bột lợi khuẩn.”
Tôi khó khăn nói: “Tốt cho sức khỏe.”
“Vậy à.”
Tạ Phùng Nam khẽ gật đầu.
Tôi đậy nắp lại, để không bị lộ, đành đặt lọ thuốc ngủ vào chỗ để các loại đồ pha uống như bình thường.
Sau đó dùng muỗng khuấy ly sữa.
Tạ Phùng Nam nhìn tôi.
Tim tôi đập như muốn nổ tung.