Chương 7 - Sự Thật Ẩn Giấu
Chỉ đưa cốc cho anh:
“Anh, em không yêu đương.”
Tạ Phùng Nam rõ ràng khựng lại.
Anh nhìn tôi, hàng mi dài đổ xuống mắt một chiếc bóng hình nan quạt nhỏ.
Ánh sáng rọi lên mặt anh, làm biểu cảm của anh mơ hồ đi vài phần.
Rồi anh đưa tay ra, nhận lấy ly chất lỏng màu hồng không rõ nguồn gốc.
Ngón tay Tạ Phùng Nam dài và sạch, khớp xương rõ ràng.
Khi nắm lấy quai cốc, đầu ngón tay hơi nhuốm hồng.
Anh cúi đầu nhìn chất lỏng đang gợn trong cốc.
Dừng lại khoảng ba giây.
Sau đó anh nâng cốc lên môi.
Uống sạch.
Ngoan ngoãn.
Giống như một con vật hiền lành và thuần phục.
Tôi nhận lại chiếc cốc, đưa vào vòi nước tráng qua.
Ánh mắt Tạ Phùng Nam dừng trên người tôi.
“Chi Ngọc.”
Anh lại gọi.
Giọng hơi khàn:
“Thứ này… là gì?”
Tôi nói:
“Loại thuốc đó.”
26
Tạ Phùng Nam nằm trên giường.
Tim đập mạnh đến mức ù cả tai.
Một luồng nóng bức, lạ lẫm dâng lên từ bụng dưới.
Nóng đến mức đầu ngón tay tê rần.
Màng tai rung lên theo tiếng máu cuồn cuộn.
Anh nghiêng người, vùi khuôn mặt nóng bừng vào gối.
Vải chạm da, từng điểm lia qua mang theo một trận rùng mình nhỏ.
Anh cảm thấy mình chắc phát điên rồi.
Nếu không thì làm sao… cho dù em gái đã nói đó là “loại thuốc đó”, anh vẫn thuận theo, thậm chí ngoan ngoãn đến kỳ lạ mà uống sạch.
“Chi Ngọc…”
Anh vô thức thấp giọng gọi.
“Chi Ngọc…”
Tên của em lướt qua môi anh.
Trái tim nóng như lửa đốt.
27
Cuộc đời của Tạ Phùng Nam, từ rất sớm, đã bị gắn chặt với hai chữ “em gái”.
Anh rất ít giao du, cũng không cần giao du nhiều.
Tiệm ăn sáng vận hành đến sau này, thuê ba năm người làm là đủ.
Phần lớn thời gian anh im lặng nhào bột, trộn nhân, nhìn hơi trắng bốc lên từ nồi hấp.
Thi thoảng nghe nhân viên trẻ nói những chuyện anh không thật sự hiểu.
Sau này tiệm mở cả ngày, nhưng chiều trở đi anh rất ít ở lại.
Cho đến một buổi hoàng hôn nọ, anh thấy mấy vị khách trẻ mỗi người đều cầm trên tay một xiên xúc xích nướng.
Nhân viên cười nói:
“Ông chủ, dạo này thịnh hành mời người quan trọng ăn mười xiên xúc xích đó, trên mạng ai cũng nói vậy.”
Tạ Phùng Nam gật đầu, không nói gì.
Nhưng lại cố ý đi đến quầy xúc xích nướng ngoài phố, mua mười xiên mang về.
Nhân viên thấy vậy, nháy mắt trêu:
“Ông chủ, yêu đương rồi hả?”
Tạ Phùng Nam lắc đầu:
“Không, mua cho em gái.”
28
Sau đó có một bộ phim rầm rộ quảng bá.
Nói rằng: “Nhất định phải xem suất chiếu đầu tiên cùng người quan trọng nhất.”
Đám nhân viên bàn tán chuyện phải nhanh tay giành vé.
Tạ Phùng Nam rất hiếm khi đi xem phim, nhưng anh nhớ Tạ Chi Ngọc từng nhắc đến bộ đó.
Thế là anh hỏi cô: “Hôm chiếu buổi đầu tiên em có rảnh không?”
Tạ Chi Ngọc trả lời rất nhanh.
Một chữ “Có!” đầy phấn khích.
Tạ Phùng Nam ngồi phía sau quầy thu ngân, cúi đầu nghiên cứu app đặt vé.
Nhân viên liếc thấy, hét lên: “Sếp! Anh đang hẹn hò à?!”
Tạ Phùng Nam nói: “Không, đưa em gái đi xem.”
29
Vào mùa thu, quán trà sữa bên cạnh làm ăn cực kỳ phát đạt.
Khẩu hiệu “Ly trà sữa đầu tiên của mùa thu” dán khắp nơi.
Nhân viên than thở: “Toàn chiêu trò marketing, lừa tiền mấy đôi yêu nhau thôi.”
Tạ Phùng Nam hỏi: “Chiêu trò gì?”
“Ý là, mua cho tôi thì là yêu tôi, không mua cho tôi tức là không yêu tôi.”
Tạ Phùng Nam nghe xong, như đang suy nghĩ gì đó.
Anh mở app đặt một ly trà sữa, địa chỉ giao đến nhà.
Nhân viên thấy đơn hàng chạy qua “Sếp, anh chu đáo với bạn gái ghê luôn?”
Tạ Phùng Nam nói:
“Không, là em gái.”
Nhân viên nhìn anh một cái, ánh mắt cực kỳ… vi diệu.
30
Bộ ba mùa đông: khoai nướng, hạt dẻ nóng, kẹo hồ lô.
Vòng tay giấu dưới đáy hộp khoai tây chiên.
Con thú bông Jellycat đầu tiên.
Bánh kem dâu.
…
Tạ Phùng Nam là “con mồi marketing” số một của mạng xã hội.
Thứ gì “trend” là mua thứ đó.
Cái gì hot là lập tức chạy theo cái đó.
Thực ra Tạ Phùng Nam không hiểu mạng xã hội cho lắm.
Anh chỉ thích nhìn đôi mắt Tạ Chi Ngọc sáng lên khi nhận được đồ.
Thích nhìn khóe môi cô cong cong nhẹ khi chụp ảnh đăng lên Moments.
Thế là đủ rồi.
31
Một hôm nhân viên nói:
“Sếp, chẳng lẽ anh thích em gái mình thật à?”
Nhân viên bên cạnh lập tức nín thở dựng tai nghe.
Tạ Phùng Nam đang kiểm đơn, nghe vậy ngẩng đầu, hơi khó hiểu:
“Đương nhiên là thích.”
Nhân viên nói: “Ê không phải kiểu đó… thôi bỏ đi.”
Anh ta dừng một chút, không nhịn được lại hỏi:
“Sếp, anh tốt với em gái như vậy, sau này có bạn gái rồi làm sao?”
Tạ Phùng Nam thoáng khựng lại.
Nhân viên hỏi tiếp: “Bạn gái quan trọng, hay em gái quan trọng hơn?”
Tạ Phùng Nam không chút do dự: “Em gái.”
Nhân viên nói: “Bạn gái tương lai của anh chắc đang thất vọng nhìn anh đó.”
Tạ Phùng Nam suy nghĩ một lát rồi nói: “Sẽ không có bạn gái.”
Tạ Phùng Nam đương nhiên biết, người yêu là người cùng nhau đi hết cuộc đời, lẽ ra nên giữ vị trí quan trọng nhất.
Thế nhưng với anh.
— Chỉ riêng đối với anh.
Em gái mới là quan trọng nhất.
Mã xung đột?
Vậy thì xóa luôn dòng gây xung đột.
Rất đơn giản.
32
Vậy nếu… Chi Ngọc yêu người khác thì sao?
Thật ra Tạ Phùng Nam từng nghĩ đến khả năng này.
Đêm khuya, sổ sách đóng lại, trong nhà yên ắng, chỉ còn loáng thoáng tiếng động từ phòng Chi Ngọc.
Anh sẽ nghĩ, Chi Ngọc lớn rồi, rồi sẽ gặp người cô thích.
Nếu người đó tốt.
Nếu người đó đối xử dịu dàng.
Nếu cô có thể hạnh phúc.
Vậy thì…
Tạ Phùng Nam đặt tay lên ngực, nơi đó hơi trống và nghèn nghẹn.
Vậy thì anh sẽ chúc phúc.
Chỉ cần cô hạnh phúc.
Anh cũng sẽ hạnh phúc.
33
Nếu…
Người Chi Ngọc thích là chính anh thì sao?
Điều này, Tạ Phùng Nam chưa bao giờ nghĩ đến.
34
Nhưng gần đây, em gái hình như có chút khác thường.
Cô bắt đầu biết điều mà pha sữa cho anh, nhưng luôn “quên” làm cho mình.
Tạ Phùng Nam mềm lòng.
Khi pha sữa, ánh mắt anh rơi lên lọ trắng không nhãn đặt trên bàn.
“Men tiêu hóa.”
Chi Ngọc đã nói như vậy.
Nếu tốt cho sức khỏe, vậy nên cho em nhiều thêm chút.
Anh mở nắp, cẩn thận xúc hai muỗng, cho vào ly của Chi Ngọc, dùng thìa khuấy đều.
Đêm đó anh ngủ rất ngon, một giấc không mơ.
Hôm sau, em gái lại pha sữa cho anh.
Tạ Phùng Nam phát hiện lọ “men tiêu hóa” hình như lại vơi thêm.