Tôi kế thừa tiệm tang lễ của ông nội. Tiệm không lớn, nằm trong con hẻm cũ kỹ nhất ở kinh thành.
Ba mảng kinh doanh chính: làm đồ giấy, phong thủy, dịch vụ trọn gói tang lễ.
Khi chiếc Lamborghini của thái tử gia giới nhà giàu Bắc Kinh – Quý Thần – chắn ngay trước cửa nhà tôi, tôi đang vẽ mặt cho bộ bài mạt chược giấy mới làm cho bà Vương hàng xóm.
Anh ta đá cửa xe bước xuống, một thân vest cao cấp, khuôn mặt tuấn tú treo hai quầng thâm to tướng, cau có chỉ vào bảng hiệu nhà tôi:
“Lâm Cửu đúng không? Mau theo tôi một chuyến, giá bao nhiêu tùy cô nói.”
Tôi không thèm ngẩng đầu, chăm chú chấm nốt nốt ruồi ở khóe miệng chữ “Phát Tài”:
“Anh có đặt lịch trước không?”
Quý Thần như nghe phải chuyện nực cười nhất đời:
“Tôi – Quý Thần – làm việc còn cần đặt lịch sao?”
Tôi đặt bút xuống, chậm rãi lau tay, nhìn luồng âm khí đặc quánh sau lưng anh ta – trong đó còn xen lẫn mùi tanh của nước.
“Thiếu gia Quý, chuyện này của anh… hơi rắc rối.”
Tôi nói thật:
“Phải tính thêm tiền.”
Anh ta hừ lạnh, rút ví ném một xấp tiền mặt lên bàn làm việc, tờ tiền bay tán loạn:
“Đủ chưa? Cô làm mấy trò mê tín phong kiến này, chẳng phải cũng vì tiền sao?”
Tôi nhìn anh ta, mỉm cười.
“Chưa đủ.”
Tôi đẩy xấp tiền lại, cầm dao khắc tiếp tục làm việc:
“Đây chỉ là tiền đặt cọc. Với lại, tôi bảo anh đặt lịch, chứ không phải chen ngang.”
Sắc mặt Quý Thần lập tức đen như đáy nồi.
Bình luận