Chương 8 - Âm Khí Trong Hồ Nước
17.
Ngày hôm sau, cả giới thượng lưu Bắc Kinh chấn động.
Tập đoàn nhà họ Triệu — chỉ sau một đêm — chứng khoán sụp đổ, đứt gãy dòng vốn, tuyên bố phá sản.
Riêng Triệu Vỹ, vì dính líu nhiều vụ án kinh tế và thuê người hành hung, bị cảnh sát bắt giữ điều tra.
Nghe nói, lúc bị bắt, hắn đã thần trí không tỉnh táo.
Mồm cứ lẩm bẩm mấy câu như “Bồ Tát”… “Gatling”… “đoàng đoàng đoàng”…
Ai cũng nghĩ là Quý Thần ra tay trả thù quyết liệt.
Chỉ có Quý Thần là biết rõ — tất cả đều do bàn tay của cô chủ tiệm tang lễ trông có vẻ vô hại kia làm ra.
Từ hôm đó trở đi, thái độ của Quý Thần đối với tôi, đã không còn là “kính trọng”.
Mà là… sùng bái điên cuồng.
Cậu ta rước Gatling Bồ Tát về nhà, lập bàn thờ thờ như tổ tông.
Ngày ba nén nhang, sáng tối thỉnh an, còn cung kính hơn với cha ruột.
Mà danh tiếng một trận phong thần của Gatling Bồ Tát, cũng nhanh chóng lan truyền âm thầm trong giới quyền quý Bắc Kinh.
Giới thượng lưu bắt đầu truyền tai nhau:
Ở một con hẻm nhỏ nơi kinh thành, ẩn cư một vị “thần tiên sống” thực sự.
Người ấy — có thể biến mọi tưởng tượng của bạn về thế giới bên kia thành hiện thực.
Cũng có thể… cho bạn nếm thử mùi vị của địa ngục, ngay khi còn sống.
Tiệm tang lễ “Vĩnh An” của tôi, từ đó trở thành huyền thoại.
Muốn đến đây đặt dịch vụ, không chỉ cần có tiền.
Còn phải có địa vị, có thân phận, có đủ thành tâm.
Lịch hẹn — đã kín tới tận năm năm sau.
Thậm chí, còn có một lời đồn đại không ai dám nói thẳng:
Muốn biết một người có thật sự là đại lão đỉnh cấp hay không,
không phải nhìn tiền bạc, không phải nhìn xe cộ, không phải nhìn biệt thự.
Mà là xem…
Người đó có chen hàng nổi trong lịch hẹn của Lâm đại sư” hay không.
18.
Tôi nổi rồi. Nổi tiếng thật rồi.
Cuộc sống của tôi cũng thay đổi long trời lở đất.
Trước kia, tôi phải năn nỉ khách hàng tới cửa.
Giờ thì khách hàng năn nỉ tôi mở cửa.
Trước kia, nỗi lo lớn nhất của tôi là tiền thuê nhà tháng sau.
Còn bây giờ, điều khiến tôi đau đầu là làm sao từ chối mấy vị đại lão đang tìm mọi cách dúi cho tôi tiền, nhà, và cả cổ phần công ty.
Quý Hoài thì trở thành fan cuồng số một của tôi, kiêm luôn chức đại sứ truyền thông tự nguyện. Gặp ai cũng khoe chiến tích huy hoàng của tôi, dựng tôi thành một vị thần tiên sống không gì không thể.
Thẩm Mộ Hàn thì trở thành “cố vấn Phật học” của tôi, thường xuyên ghé uống trà, thảo luận với tôi những vấn đề triết lý kiểu “sinh tử luân hồi” hay “âm dương cân bằng”. Dĩ nhiên, mục đích chính vẫn là muốn nâng cấp gói “Tao nhã văn nhân” mà anh ta đặt cho tổ tiên thành phiên bản “Hoàng Gia Tối Thượng”.
Còn cụ nhà họ Hạ thì coi tôi như cháu gái ruột, hai ba ngày lại cho cận vệ mang tới các loại đặc sản siêu cấp.
Ông còn tuyên bố, ai dám động đến tôi, tức là đối đầu cả nhà họ Hạ.
Ở thủ đô, tôi đã trở thành một sự tồn tại siêu nhiên.
Một “nữ hoàng ngầm”, ai cũng muốn lấy lòng nhưng chẳng ai dám đắc tội.
Tiệm tang lễ của tôi cũng từ một cơ sở mai táng truyền thống, lột xác thành một đế chế cao cấp độc quyền, kết hợp đủ thứ: tư vấn huyền học, thiết kế đồ xa xỉ cho cõi âm, môi giới thông tin liên giới, và cả xử lý ân oán cá nhân.
Hôm đó, tôi vừa tiễn chân một ông chủ hãng phim khóc lóc xin tôi thiết kế cho con chó cưng mới chết một “thiên đường cún sao” đúng chuẩn Hollywood.
Thì ba nhân vật đầu bảng của giới thượng lưu thủ đô — Quý Hoài, Thẩm Mộ Hàn, Hạ Tiểu Bắc — xuất hiện trước cửa tiệm tôi.
Cả ba người đều xách theo túi lớn túi nhỏ, mặt mày tươi rói, cười như hoa nở mùa xuân.
“Chị Lâm đang bận hả?”
“Lâm đại sư, lâu rồi không gặp, chị vẫn phong thái như xưa.”
“Cửu tỷ, ông nội em bảo mang chút trà mới biếu chị.”
Tôi nhìn ba tên đó, chỉ thấy đau đầu.
“Nói đi, lại có chuyện gì?”
Cả ba liếc nhau, cuối cùng vẫn là Quý Hoài lên tiếng trước:
“Chị Lâm sắp tới thanh minh rồi mà. Bọn em nghĩ, phải làm cái gì đó thể hiện thành tâm với tổ tiên chứ.”
“Đúng rồi, Lâm đại sư,” Thẩm Mộ Hàn tiếp lời, “nhà em định làm lớn, đặt luôn một gói ‘Yến tiệc thiên cung’, để các cụ bên kia cũng được làm thần tiên một bữa.”
Hạ Tiểu Bắc cũng không chịu thua: “Cửu tỷ, ông nội em nói rồi, tiền không thành vấn đề. Ổng muốn xây cho các ông cụ một ‘bảo tàng quân sự dưới âm phủ’, đem hết vũ khí tối tân của quốc gia đốt qua bên đó, để mấy ổng duyệt binh.”
Tôi nghe xong mấy yêu cầu càng lúc càng điên rồ ấy, chỉ thấy huyệt thái dương giật liên hồi.
Đây gọi là đốt vàng mã sao?
Đây rõ ràng là chạy đua vũ trang âm giới mà!
“Xếp hàng.”
Tôi thản nhiên nhả ra hai chữ.
“Đừng mà, chị Lâm!”
Quý Hoài sốt ruột, “bọn em là khách hàng lâu năm mà! VIP nữa đó!”
“Phải đó, Lâm đại sư, chẳng lẽ không có quyền ưu tiên?”
“Cửu tỷ, ông nội em bảo rồi, chị chỉ cần chịu nhận đơn, điều kiện cứ thoải mái đưa ra!”
Nhìn ba người họ tranh nhau lịch làm việc của tôi mà cãi vã om sòm, tự dưng tôi thấy mệt mỏi.
Tựa lưng vào ghế, tôi nhìn ra con hẻm nhỏ ngoài cửa, nơi mấy đứa trẻ con đang chơi đùa dưới nắng vàng rực rỡ, bà con lối xóm qua lại rôm rả.
Tôi từng cũng chỉ là một phần bình dị trong thế giới ấy.
Một người bình thường chỉ mong giữ lấy tiệm nhỏ ông nội để lại, sống yên ổn qua ngày.
Vậy mà giờ, tôi bị cuốn vào cơn lốc quyền lực và tiền tài của giới siêu giàu, hàng ngày xử lý đủ loại đơn đặt hàng quái gở từ cõi âm.
Tôi nâng chén trà trên bàn, nhấp một ngụm đã nguội ngắt.
Có lẽ, đến lúc tôi nên cho mình một kỳ nghỉ.
19.
Hôm sau, tôi dán lên cửa tiệm tờ thông báo:
“Tạm nghỉ để sửa chữa. Ngày mở lại: vô định.”
Rồi tôi tắt điện thoại, đeo ba lô, mua vé tàu đi Tây Tạng.
Thế giới rộng lớn quá, tôi muốn đi xem thử.
Còn những ồn ào của thủ đô, cứ để họ tự xoay xở đi.
Không có tôi, trái đất vẫn quay.
Không có tôi, mấy người đó cũng chưa đến mức chết ngay.
Chuyến tàu dập dềnh lướt qua cao nguyên Thanh Tạng.
Nhìn ra cửa sổ, tôi thấy núi tuyết nối nhau trùng điệp, bầu trời xanh biếc, tâm trạng tôi nhẹ tênh như gió.
Đây mới chính là cuộc sống tôi hằng mong.
Nhưng sự bình yên tôi tưởng đã nắm trong tay, lại chẳng kéo dài được bao lâu.
Ngày thứ ba tôi tới Lhasa, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cửa hostel tôi ở.
Là Quý Hoài.
Anh ta mặc bộ đồ dã ngoại chuyên dụng, đeo kính râm, gió bụi phong trần nhưng vẫn toát lên khí chất quý tộc.
“Chị Lâm