Chương 9 - Âm Khí Trong Hồ Nước
Anh ta mừng rỡ chạy tới, “em tìm được chị rồi!”
Tôi đen mặt: “Anh tìm ra tôi kiểu gì vậy?”
“Thế gian này, không có ai mà tôi muốn tìm mà không tìm ra.”
Anh ta vênh mặt đầy đắc ý, rồi lập tức xụ xuống như chó con bị bỏ rơi, nhìn tôi thảm thương:
“Chị Lâm chị không thể bỏ mặc bọn em được! Chị đi rồi, thủ đô loạn hết cả lên!”
“Tại sao?”
“Sau khi chị đi, không biết từ đâu chui ra cái tổ chức gọi là ‘Thông Thiên Các’, cũng bắt chước chị làm ăn bên âm giới. Chúng nó rêu rao khắp nơi rằng chị là lừa đảo, còn cướp luôn mấy đơn hàng của bọn em!”
“Đáng giận nhất là, tụi nó cũng chơi chiêu ‘siêu độ vật lý’, đốt ra cái ‘Nhị Lang Thần lái xe tăng’ để đối phó với đối thủ của Thẩm Mộ Hàn. Kết quả là, xe tăng làm ẩu, vừa khai hỏa đã phát nổ, suýt nổ bay luôn Nhị Lang Thần! Giờ ác quỷ nhà bên kia ngày nào cũng đến nhà Thẩm Mộ Hàn mắng chửi, ổng sắp phát điên rồi!”
Tôi: “…”
Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy quá sức sống động.
“Còn nhà họ Hạ nữa,” Quý Hoài tiếp tục khóc lóc, “Hạ Tiểu Bắc thuê tụi nó đốt cho mấy ông cụ một cái hàng không mẫu hạm, kết quả là hàng làm ẩu, bay chưa được bao xa đã rò nước, chìm luôn! Ông nội tức quá, suýt lên cơn tim!”
“Chị Lâm chỉ có chị mới giữ được cục diện! Chị quay về đi! Bọn em không thể thiếu chị!”
Anh ta sắp ôm chân tôi khóc tới nơi.
Tôi thở dài.
Xem ra, kỳ nghỉ của tôi là không thể rồi.
Ở đâu có người, ở đó có giang hồ.
Ở đâu có giang hồ, ở đó có tranh đấu.
Đã có kẻ dám giẫm lên bảng hiệu của tôi, thì tôi phải quay về — cho họ biết ai mới là “chuẩn mực ngành nghề” giữa hai cõi âm dương này.
20.
Tôi theo Quý Hoài bay suốt đêm về lại thủ đô.
Vừa xuống máy bay, Thẩm Mộ Hàn và Hạ Tiểu Bắc đã dẫn cả một nhóm người đứng đợi sẵn ở lối VIP sân bay.
Cảnh tượng cứ như đón tiếp lãnh đạo cấp cao vậy.
“Lâm đại sư, cuối cùng chị cũng về rồi!”
Thẩm Mộ Hàn trông tiều tụy thấy rõ.
“Cửu tỷ, tụi em nhớ chị muốn chết!”
Mắt Hạ Tiểu Bắc đỏ hoe.
Tôi nhìn cả bọn, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thôi được rồi, đừng diễn nữa. Nói xem, cái gọi là ‘Thông Thiên Các’ đó, là thứ gì?”
Về tới tiệm tang lễ của tôi, Quý Hoài kể lại đầu đuôi ngọn ngành.
“Thông Thiên Các” là một tổ chức bỗng dưng xuất hiện cách đây một tháng.
Người đứng đầu gọi là Huyền Minh Tử, nghe đồn là truyền nhân của một môn phái ẩn thế nào đó, bản lĩnh không tầm thường.
Bọn họ bắt chước mô hình kinh doanh của tôi, chuyên nhận đơn từ giới nhà giàu thủ đô, giá lại rẻ bằng nửa, còn hứa hẹn làm gấp.
Một thời gian ngắn, đúng là cướp được không ít khách hàng.
Nhưng tay nghề thì tệ khỏi nói.
Đồ giấy thì hình có mà thần không, đốt xuống dưới “khách hàng” không ai hài lòng, toàn chửi rủa.
Làm pháp sự thì trình độ mèo mù cắn giẻ rách.
Gặp mấy thứ yếu yếu còn loay hoay được, chứ đụng cái mạnh một tí là banh xác.
Cái vụ Nhị Lang Thần lái xe tăng bị nổ, chính là “chiến tích lẫy lừng” nhất của tụi nó.
“Cái tên Huyền Minh Tử đó là kẻ phá hoại ngành!”
Quý Hoài giận tím mặt, “hắn đang tạo ra cạnh tranh ác tính! Làm bôi nhọ danh tiếng cả giới huyền học!”
Tôi gõ nhẹ xuống bàn, ra hiệu bình tĩnh.
“Hắn đang ở đâu?”
“Ba ngày nữa, hắn sẽ tổ chức một ‘Đại hội cầu phúc’ ở núi Bàn Long ngoài thành. Mời đủ mặt mũi nhân vật máu mặt của giới thủ đô. Nói là sẽ công khai biểu diễn ‘Thông Thiên Đại Pháp’, chứng minh hắn mới là đại sư huyền học số một.”
Thẩm Mộ Hàn đáp.
“Hắn còn đích danh gửi thư khiêu chiến với chị.”
Hạ Tiểu Bắc móc ra một thiệp mạ vàng, đưa cho tôi.
Tôi mở ra xem, trên giấy viết bằng bút lông mấy chữ to ngạo nghễ:
“Nghe nói đại sư Lâm Cửu đạo pháp cao thâm, bần đạo Huyền Minh Tử nguyện cùng người tỷ thí tại đỉnh núi Bàn Long. Dám không?”
Chữ ký: Các chủ Thông Thiên Các – Huyền Minh Tử.
Tôi nhìn thiệp, khẽ bật cười.
“Thú vị đấy.”
“Hắn đã muốn chơi, thì tôi chơi cùng.”
“Cũng tốt, để giới thủ đô này biết rõ — thế nào là hàng thật, thế nào là hàng nhái.”
Ánh mắt tôi lướt qua một tia hào hứng đã lâu không xuất hiện.
Yên bình quá lâu rồi, thỉnh thoảng vận động một chút… cũng không tệ.
21.
Đại hội cầu phúc ở núi Bàn Long, thanh thế cực lớn.
Huyền Minh Tử bao trọn cả ngọn núi, dựng lễ đài, mời báo chí truyền thông, mời đủ mặt các nhân vật có máu mặt trong giới thượng lưu thủ đô.
Dù ai cũng biết hắn chỉ là hàng dởm, nhưng không ai muốn đắc tội.
Dù sao thì, gặp người trong giới huyền học, cứ tránh là tốt nhất.
Khi tôi và Quý Hoài đến nơi, Huyền Minh Tử đang đứng trên lễ đài thao thao bất tuyệt, khoe khoang bản lĩnh của mình.
Hắn mặc đạo bào, tay cầm phất trần, thoạt nhìn đúng là có vài phần tiên phong đạo cốt.
Thấy tôi đến, mắt hắn lóe lên tia đắc ý và khiêu khích.
“Lâm đại sư, cuối cùng cũng đến. Bần đạo còn tưởng chị không dám tới.”
Tôi không buồn đáp, cứ thế đi thẳng đến hàng ghế đầu do Quý Hoài dành riêng.
Huyền Minh Tử thấy bị phớt lờ, sắc mặt sa sầm, rồi lại gượng cười.
“Đã vậy, xin tuyên bố, đại hội cầu phúc – chính thức bắt đầu!”
Hắn bắt đầu làm vài trò múa may gọi thần lố bịch, nhìn mà tôi muốn ngáp.
Sau đó mới bước vào phần chính.
“Hôm nay, bần đạo sẽ để mọi người tận mắt chứng kiến tuyệt kỹ trấn phái của Thông Thiên Các — Thiên Thần Giáng Thế!”
Hắn ra hiệu, người ta khiêng lên một cái rương gỗ khổng lồ.
Mở ra bên trong là một tượng giấy cao hơn ba mét.
Mặt xanh nanh dài, ba đầu sáu tay, cầm đủ loại pháp khí, nhìn cực kỳ hung dữ.
“Đây chính là Hộ Pháp Thiên Thần mà tôi thỉnh đến!”
Huyền Minh Tử vênh mặt giới thiệu, “hôm nay sẽ cho Thiên Thần hiển linh, trừ tà tránh hung, chiêu tài nạp phúc cho quý vị!”
Nói xong, hắn bắt đầu đọc chú, bước bộ càn khôn.
Theo lời chú của hắn, bức tượng giấy… quả thật cử động!
Đầu xoay, tay múa, khí thế nhìn cũng ra gì.
Khán giả bên dưới xôn xao ồ lên.
Ngay cả Quý Hoài cũng hơi lo lắng nhìn tôi:
“Chị Lâm coi bộ gã này cũng có chút bản lĩnh?”
Tôi nâng tách trà, nhẹ nhàng thổi, thản nhiên nói:
“Chỉ là trò múa rối hình thức thôi.”
“Hắn đâu có mời thần, mà là ép một cô hồn dã quỷ chui vào vỏ xác giấy. Nhìn thì oai, thật ra yếu ớt không chịu nổi một đòn.”
Tôi nói không to, nhưng đủ để người xung quanh nghe rõ.
Trên lễ đài, Huyền Minh Tử tức đến xanh mặt.
“Lâm Cửu! Đừng có nói xằng bậy quấy nhiễu pháp sự của ta!”
Hắn quát lớn.
“Tôi có nói bậy hay không, trong lòng anh rõ nhất.”
Tôi đặt tách trà xuống, đứng dậy, bước từng bước lên lễ đài.
“Mượn tà pháp sai khiến quỷ thần, phá hoại thanh danh giới nghề, hôm nay, tôi sẽ thay trời hành đạo, thu thập yêu đạo như anh.”