Chương 6 - Âm Khí Trong Hồ Nước

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tên pháp sư gào lên.

Tiểu quỷ rít gào, lần nữa lao về phía tôi.

Lần này, sức mạnh và tốc độ của nó đều vượt xa trước đó.

Tôi không dám khinh thường, bước chân đạp Thất Tinh, vừa né vừa dùng thước gỗ đào chống đỡ.

Trong nhà máy, nhất thời chỉ thấy một đen một trắng, hai bóng người quấn lấy nhau.

Tiếng va chạm chan chát không dứt, thước gỗ đào đập vào móng vuốt sắc bén của tiểu quỷ, thậm chí còn tóe ra tia lửa.

Quý Thần trốn ở xa nhìn mà trợn tròn mắt.

Cậu ta chưa từng nghĩ, Lâm Cửu ngày thường trông lười biếng, chỉ chăm chăm kiếm tiền, lại có một mặt bá đạo đến vậy.

Đây đâu phải bà chủ tiệm tang lễ gì, rõ ràng là cao nhân tuyệt thế ẩn mình giữa đô thị!

Đánh nhau hơn mười hiệp, tôi dần nắm được quy luật của con tiểu quỷ.

Nó hung ác thật, nhưng linh trí không cao, chỉ biết tấn công theo bản năng.

Tôi cố tình lộ sơ hở, để nó chộp một móng vào cánh tay mình.

Tiểu quỷ đắc thủ, hưng phấn gào lên, há cái miệng đầy máu định cắn cổ tôi.

Chính là lúc này!

Ánh mắt tôi lóe sáng, tay kia đã chuẩn bị sẵn bùa chú, như tia chớp dán thẳng lên trán nó.

“Trấn!”

Tôi quát khẽ, linh lực theo đầu ngón tay rót vào lá bùa.

“Xèo ——”

Kim quang bùng lên, lá bùa như sắt nung đỏ, thiêu đốt khiến tiểu quỷ gào lên thảm thiết.

Hắc khí trên người nó bị tịnh hóa, bốc hơi với tốc độ mắt thường cũng thấy được.

“Không!”

Tên pháp sư ở xa kêu lên thất thanh, hắn không ngờ tôi lại có phù lục lợi hại đến vậy.

Hắn định gọi tiểu quỷ quay về, nhưng đã muộn.

Dưới uy lực của Trấn Tà Phù, oán khí trên người tiểu quỷ nhanh chóng bị lột bỏ, thân thể phình to cũng bắt đầu teo lại, cuối cùng biến về dáng vẻ một đứa trẻ sơ sinh nhỏ bé.

Chỉ là, vẻ dữ tợn và oán độc trên mặt nó đã biến mất, thay vào đó là sự mờ mịt và thuần khiết.

Nó nhìn tôi, rồi nhìn tên pháp sư, cuối cùng hóa thành một làn khói xanh tan biến trong không khí.

Nó đã được tôi siêu độ.

13.

“Phụt—”

Tiểu quỷ bị siêu độ, tên pháp sư tâm thần tổn thương, tại chỗ phun ra một ngụm máu đen, suy sụp ngã quỵ xuống đất.

Hắn nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi:

“Mày… mày lại có thể siêu độ Cổ Man Đồng của tao? Không thể nào!”

Tôi từng bước tiến về phía hắn, thước gỗ đào trong tay vẫn còn lưu lại ánh kim nhàn nhạt.

“Không có gì là không thể.”

Tôi từ trên cao nhìn xuống hắn, “Trên đất Hoa Hạ, dùng loại tà thuật âm độc này để hại người, mày đã hỏi qua thần linh bản địa chưa?”

Trong mắt tên pháp sư, cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

“Mày… mày muốn làm gì?”

“Không làm gì cả.”

Tôi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt hắn, “Chỉ là muốn nói chuyện với mày về phí tổn tổn thất tinh thần và bồi thường thương tích cá nhân thôi.”

Tên pháp sư: “?”

Tôi bẻ ngón tay tính sổ:

“Quý thiếu nhà tôi, thái tử gia Bắc Kinh, thân thể vàng ngọc. Mày đánh cậu ta thành ra thế này, tiền thuốc men, tiền nghỉ việc, tiền tổn thất tinh thần, ít nhất cũng phải mấy triệu chứ?”

“Còn tao nữa, tao là cố vấn tang lễ hạng vàng. Giờ này bị gọi đi tăng ca, lại còn phải đánh nhau liều mạng, tiền tăng ca với phụ cấp nguy hiểm, tính giá hữu nghị cho mày — một triệu, không quá đáng đâu nhỉ?”

“Quan trọng nhất là,” tôi chỉ vào đám hắc khí còn sót lại trên mặt đất, “mày làm ô nhiễm môi trường ở đây, phí xử lý môi trường tao phải thuê chuyên gia, pháp sự siêu độ hậu kỳ cũng không thể thiếu. Thế này đi, làm tròn số, mày đưa tao một nghìn vạn, coi như xong chuyện.”

Sắc mặt tên pháp sư còn khó coi hơn người chết.

Hắn làm gì có một nghìn vạn.

Hạng người như hắn, tiền kiếm được đều là tiền đen, đến nhanh mà đi cũng nhanh.

“Tôi… tôi không có tiền!”

Hắn run rẩy nói.

“Không có tiền?”

Tôi cười, “Không sao, tao có thể giúp mày tìm khách. Bán mày vào hầm than đen đào than, hoặc tháo linh kiện trên người mày đem bán, kiểu gì cũng gom đủ.”

Nụ cười của tôi, trong mắt tên pháp sư, còn đáng sợ hơn cả con tiểu quỷ ban nãy.

“Đừng! Đừng!”

Hắn sợ đến hồn bay phách lạc, “Tôi nói! Là Triệu Vĩ! Là Triệu Vĩ sai tôi làm! Hắn cho tôi năm mươi vạn, bảo tôi phế Quý Thần!”

“Năm mươi vạn?”

Tôi bĩu môi, “Chỉ vì năm mươi vạn mà dám động thổ trên đầu Thái Tuế? Mày làm ăn đúng là lỗ vốn thật.”

Hỏi ra chủ mưu xong, tôi cũng lười dây dưa thêm.

Tôi phế sạch tà thuật trên người hắn, rồi gọi điện báo cảnh sát.

Loại tội phạm xuyên quốc gia này, tự khắc sẽ có bộ máy nhà nước xử lý.

Còn Triệu Vĩ…

Tôi quay đầu liếc nhìn Quý Thần vẫn còn run cầm cập, vỗ vai cậu ta một cái.

“Đừng sợ, chuyện này… chưa xong đâu.”

14.

Hôm sau, Quý Thần mang theo trọng lễ, lại một lần nữa tới gõ cửa tiệm tôi.

Lần này cậu ta thực sự phục sát đất, mở miệng một câu Lâm tỷ”, hai câu Lâm tỷ”, còn thân thiết hơn chị ruột.

“Lâm tỷ, lần này nếu không có chị, cái mạng nhỏ của em đã không còn rồi. Đại ân không lời nào báo đáp, đây là chút lòng thành của em.”

Cậu ta đưa cho tôi một tấm thẻ đen.

Tôi không nhận.

“Chuyện tiền nong dễ bàn,” tôi nhìn cậu ta, “Nhưng chuyện bên phía Triệu Vỹ, cậu tính xử lý thế nào?”

Nhắc tới Triệu Vỹ, trong mắt Quý Thần ánh lên vẻ độc ác: “Hắn dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu như thế, em tuyệt đối không để yên! Em muốn khiến nhà họ Triệu không ngóc đầu lên nổi ở Bắc Kinh này!”

“Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn. Nhưng tiểu nhân trả thù, từ sáng đến tối.”

Tôi nhàn nhạt nói, “Chuyện thương trường tôi không hiểu. Nhưng chuyện giới huyền học, hắn đã không tuân quy củ trước, thì đừng trách chúng ta ra tay không khách sáo.”

Mắt Quý Thần sáng rực: Lâm tỷ, ý chị là…”

“Hắn thuê được pháp sư hắc ám, chẳng lẽ chúng ta không thể hồi đáp?”

Tôi nhếch mép cười, lạnh lùng: “Đúng lúc tôi vừa nghiên cứu ra một sản phẩm mới, đang thiếu người thử nghiệm. Lấy hắn làm lễ mở màn, coi như lấy đỏ đầu năm.”

Quý Thần hào hứng xoa tay: “Sản phẩm gì thế? Có hoành tráng hơn du thuyền của em không?”

“Hoành tráng hơn nhiều.”

Tôi cười thần bí: “Du thuyền đó là để tiễn người xuống đường. Còn cái này… là để kéo người đang xuống đường quay đầu lại.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)