Chương 2 - Thế Thân

CHƯƠNG 02.

“Chuyện này là không hợp lý. Quân sư của Đế Cơ sao có thể là một kẻ quê mùa vô danh?”

Ta đưa mắt về phía kẻ vừa nói. Lại là Bùi Chuẩn.

Hắn nhìn Tiểu Lý với đôi mắt không mấy thiện cảm.

“Bùi thừa tướng nhầm rồi. Tiểu Lý không chỉ tinh thông Phật giáo, kiến ​​thức của ngài ấy còn là một trong những người giỏi nhất Phượng Châu."

Lưu đại nhân nhanh chóng đứng ra giải thích.

Bùi Chuẩn vẫn nhìn Tiểu Lý với ánh mắt thù hằn, lạnh lùng nói:

“Phượng Châu là nơi khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn sỏi. Ai có thể chứng minh được kẻ này có tài năng và kiến thức uyên thâm? Dựa vào đâu để hắn có thể làm quân sư cho Đế Cơ?”

“Ta có thể…”

“Ta muốn hắn!”

Tiểu Lý đang nói dở thì bị ta ngăn lại.

“Bùi thừa tướng còn có vấn đề gì sao?”

Ta chống tay lên mặt nhìn hắn và mỉm cười.

Bùi Chuẩn lặng lẽ nhìn chiếc vòng tay tuột khỏi cổ tay ta, một lúc lâu sau, hắn trầm giọng nói:

“Thần không dám.”

“Nếu thừa tướng có nghi ngờ, ta sẵn sàng tham gia tranh luận để chứng tỏ thực lực bản thân.”

Tiểu Lý mỉm cười rời khỏi bàn, đi về phía trước, đứng cạnh Bùi Chuẩn.

Vóc dáng cơ thể gần giống nhau, đôi mắt cũng có chút giống nhau và thậm chí cả vị trí của nốt ruồi cũng giống.

Chỉ là lông mày của Tiểu Lý càng ngày càng thanh mảnh, y tu hành trong chùa nhiều năm, khí chất ôn hòa như một khối ngọc ấm áp.

Mặt khác, khuôn mặt của Bùi Chuẩn có những đường nét rõ ràng nhưng lại là khí chất khô cứng khi giữ chức vụ quyền lực trong thời gian dài.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bộ đôi đỏ trắng.

Những lời thì thầm dần dần lan rộng trong đám đông.

"Bùi thừa tướng và quân sư Tiểu Lý có phần giống nhau…”

"Đặc biệt là đôi lông mày đó!"

“Đế Cơ không giữ chân được Bùi thừa tướng, cho nên tìm người thay thế sao?”

Nghe những suy đoán này, ta chửi thầm trong lòng, mấy người này đúng là mắt mù, bọn họ không nhìn ra ai mới là người thay thế sao?

Vương tướng quân không còn kiềm chế được ánh mắt nữa mà liên tục liếc qua lại giữa Bùi Chuẩn, Tiểu Lý và ta.

“Vương Húc!” Ta lớn tiếng gọi hắn.

“Có mạt tướng!”

Hắn đang quay đầu hóng chuyện, nghe tiếng ta gọi vội vàng quay lại đến mức suýt trẹo cổ.

Hắn cười gượng gạo xoa gáy rồi quỳ xuống nhận lệnh.

“Cẩn thận cái cổ của ngươi đấy.”

Ta mỉm cười nói với hắn, rồi liếc nhìn mọi người.

Những lời bàn tán dừng lại ngay lập tức.
___________

Cuộc tranh luận bắt đầu. Ta lặng lẽ nhìn Tiểu Lý ngồi trên bục chậm rãi trả lời, như thể ta đã trở lại khoảng thời gian còn ở chùa Thanh Thủy, lúc đầu trong chùa chỉ có vị trụ trì già, sau đó Tiểu Lý mới đến.

Tiểu Lý từ nhỏ đã có duyên với Phật giáo, lão trụ trì chùa Thanh Thủy rất thích y, nhận y làm đệ tử cư sĩ, mỗi lần Tiểu Lý xuống núi đều mang bánh về cho ta.

Ta đã nghĩ mình sẽ luôn ở bên ngoài chùa Thanh Thuỷ để đợi y lên núi.

Nhưng khi có tin Hoàng đế đương triều lâm bệnh nặng.

Thật nực cười khi Hoàng thượng đứng đầu thiên hạ, có trong tay mọi thứ nhưng mối quan hệ với con cái thì quá mỏng manh. Các con của ông đều qua đời sớm, và cuối cùng họ tìm thấy ta vẫn còn sống nên vội vàng đưa và về kinh.

Ngày Vệ binh Đại Lương đến, ta đang bị Tiểu Lý ép đến chùa Thanh Thủy vá lỗ chó, y nói rằng trên đời này không có gì là miễn phí, và ta chỉ được ăn bánh nếu làm việc chăm chỉ.

Sau đó, ngay khi chúng ta quay về, một đám người đã quỳ xuống trước mặt ta, cảnh tượng này khiến ta hoảng sợ. Thế giới của ta trước đây vẫn chỉ luôn xoay quanh chùa Thanh Thuỷ và Tiểu Lý.

Lúc này ta mới nhận ra lời Tiểu Lý nói không hoàn toàn chính xác, rõ ràng là có bánh từ trên trời rơi xuống mà.

Cái bánh này quá lớn và ta đã nghĩ cả đời mình sẽ không cần phải đi vá lỗ chó để kiếm ăn nữa.

Trước khi rời đi, ta mặc y phục mà vệ binh mang từ Thịnh Kinh đến. Cung nhân trang điểm, chải tóc cho ta hồi lâu, cho đến khi ta nhìn thấy một mỹ nhân trong gương.

Ta vui vẻ ôm hộp gỗ lên đi tìm Tiểu Lý.

Ta hỏi Tiểu Lý có muốn cùng ta đến Thịnh Kinh không, y sẽ không cần phải sửa chuồng chó, ta có thể cho y sống sung sướng cả đời.

Tiểu Lý cười lắc đầu, đóng hộp gỗ lại trả lại cho ta, nói rằng y không thích Thịnh Kinh.

Nhưng bây giờ Tiểu Lý ở đây, ta nhẹ nhàng xoa hình hoa sen trên cổ tay, cảm thấy có chút hưng phấn.

“Nói mới nhớ, chùa Thanh Thủy nơi Tiểu Lý tu hành rất gần với nơi Đế Cơ ở trước đây.”

Lưu đại nhân mỉm cười nhìn ta.

Nghĩ đến chuyện Tiểu Lý cố ý hạ giọng và cách y giả vờ không quen ta. Mặc dù không biết tại sao nhưng ta quyết định giấu đi sự thật rằng ta và y biết nhau từ trước.

"Trên núi quả thực có một ngôi chùa Thanh Thuỷ, nhưng ta mới chỉ gặp vị trụ trì cũ. Nghe nói sau này ông ấy đã thu nhận một đệ tử, có lẽ là ngài ấy.”

Lưu Tuyết Thạch cười lớn:

“Vậy xem ra Đế Cơ và người này rất có duyên.”

“Ngài ấy rất tốt, và cũng rất anh tuấn.”

Ta mỉm cười đầy ẩn ý, ​​trông như đang mê sảng với dục vọng của mình.
____________

Tranh luận liền ba ngày, mùi gỗ đàn hương vô tận.

Khi Tiểu Lý bước xuống, đã là ba ngày sau, không còn ai dám nghi ngờ y có đủ tư cách để làm quân sư cho Hoàng đến hay không.

Tiểu Lý đứng cạnh kiệu của ta và cùng trở về cung. Các quan chức khác chậm rãi đi theo phía sau.

Thịnh Kinh hôm nay gió lớn, rèm kiệu bị thổi bay tứ tung. Ta cầm chiếc bánh nướng mà Dư công công mang đến trước đó đưa về phía cửa sổ kiệu.

“Tiểu Lý, có đói không?”

Ta lắc lắc chiếc bánh trong tay.

Tiểu Lý buồn cười nhìn ta, sau đó lại nhìn đám người phía sau.

“Đói…”

“Vậy mau lại gần đây.”

Tiểu Lý nghe vậy, bước tới gần kiệu hai bước, ta xé một miếng nhỏ nhanh chóng nhét vào miệng y, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi, ta cảm thấy một hơi ấm kỳ lạ.

“Đợi về cung, ta sẽ bảo bọn họ chuẩn bị bánh kẹo hoa quế thơm ngọt cho ngài.”

Ta thì thầm, Tiểu Lý từ nhỏ đã thích đồ ngọt, mỗi lần ta ăn bánh, y sẽ ngồi bên cạnh ta ăn kẹo.

“Tạ ơn Đế Cơ.”

Tiểu Lý khẽ mím môi mỉm cười, khiến lòng ta rung động, đành kéo rèm lên, định nói chuyện thật lâu.

“Đế Cơ, hôm nay gió lớn, người chưa khoẻ, tốt nhất đừng để bị cảm lạnh.”

Dư công công mỉm cười đi về phía trước, nháy mắt với ta.

Ta quay lại và thấy Bùi Chuẩn đang nhìn sang bên này với vẻ mặt khó coi.

Tiểu Lý nhìn theo ánh mắt của ta, liếc nhìn về phía sau, ngón tay gõ nhẹ vào mép cửa sổ:

“Đế Cơ, vào trong đi.”

“Ta vẫn chưa nói chuyện xong với ngài đâu.”

Ta hờn dỗi cắn một miếng bánh.

Tiểu Lý nhẹ nhàng liếc nhìn ta.

Ngày xưa mỗi lần bắt được ta lén lút làm gì, y sẽ dẫn ta vào chùa chép kinh.

Gió thổi không rét nhưng ta vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.

“Đúng là hôm nay gió lớn.”

Ta nhanh chóng rút lui vào trong kiệu.

Trong khe hở phía sau tấm rèm, ta nhìn thấy khóe miệng Tiểu Lý hơi nhếch lên.

Ta cắn một miếng bánh lớn nữa.
_________

Dư Công công mang theo tấu chương đến và hỏi ta nên sắp xếp cho Tiểu Lý sống ở đâu.

Với tư cách là quân sư cho Hoàng thượng, Tiếu Lý có thể chọn bất cứ nơi nào ở Thịnh Kinh.

Tuy nhiên, ta muốn để Tiểu Lý sống trong cung.

“Chuyện này có ổn không, Đế Cơ?”

Dư công công ái ngại nhìn ta, rồi quay sang Tiểu Lý như cầu cứu.

Còn Tiểu Lý thì đang bận ăn bánh quế nên không quan tâm.

Dư công công không khuyên được nên cam chịu đi dọn dẹp cung điện.

Nhìn thấy mọi người đã đi xa, ta nhỏ giọng hỏi:

“Tại sao lúc ở chùa Bồ Đề lại giả vờ xa lạ với ta?”

“Người sẽ không tiết lộ chuyện này đúng không?”

“Tất nhiên là không rồi. Ta rất thông minh mà.”

Ta đứng dậy, cầm một miếng bánh trong đĩa của Tiểu Lý rồi nhét vào miệng, uể oải nói:

“Ngày đó ta đã hỏi ngài có muốn đến Thịnh Kinh không, nhưng ngài nói không thích nơi đây. Còn bây giờ thì sao?”

“Ta muốn đến xem nàng đã cao lên chưa.”

Tiểu Lý phủi bột bánh ta làm rơi trên tay áo y.

Ta trở nên thích thú và hợp tác trả lời:

"Vậy ngài có nhớ ta không?"

Tiểu Lý gõ gõ bàn, ta quen thuộc rót đầy chén trà cho y.

Nếu như Dư công công nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ lại gào thét một tiếng:

‘Đế Cơ, sao người có thể làm ra việc ngược đời như vậy!!!’

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đấy thôi đã khiến ta buồn cười rồi.

Tiểu Lý nhìn ta, lắc đầu không trả lời, thay vào đó đổi chủ đề:

“Trước kia ta ở Phượng Châu cũng tình cờ gặp được Lưu đại nhân mấy lần, tình cờ Đế Cơ lại đang thiếu một phu quân. Vậy cho nên ta nghĩ đến đây cũng vui.”

“Tốt!”. Ta gật đầu ra vẻ hiểu biết.

“Người đã đọc những cuốn sách quân sự mà ta yêu cầu lúc trước khi rời đi chưa?”

“Thật tốt quá.” Ta ngồi xổm dưới chân Tiểu Lý, ngẩng đầu nhìn y.

Tiểu Lý lạnh lùng liếc ta một cái, không rõ ý cười:

“Ta tưởng ba năm qua người và Bùi Chuẩn chỉ là vui vẻ nhất thời. Vậy là người đã thực sự quên ta dặn dò gì?”

"Ta chỉ là tôn trọng hắn vì hắn có gương mặt hơi giống ngài thôi…”. Ta thành thật trả lời.

Tiểu Lý sinh ra đã có trái tim yếu đuối, y nhận ra tình cảm của ta sớm nên đã tránh mặt ta, nhưng ta lại mặt dày không buông nên y đành cam chịu.

Tiểu Lý búng trán ta:

“Nàng vẫn chưa từ bỏ hy vọng à?”

“Lúc nào ta cũng nghĩ đến ngài hết.”

Ta cũng hơi thất vọng, làm sao có thể ép trái tim thích một người hay không?

Tiểu Lý đi theo cung nhân đến bên điện nghỉ ngơi.

Ta đứng dậy, ngồi xuống chỗ Tiểu Lý vừa ngồi, cau mày suy nghĩ những lời y vừa nói.

Thầy Lưu đã rời Thịnh Kinh nhiều lần sao?

Ta mở sổ ghi chép của lính canh cổng thành và kiểm tra trong vòng ba năm qua Lưu đại nhân chỉ rời khỏi thành hai lần.

Lưu Tuyết Thạch làm gì ở Phượng Chân?

Tiểu Lý quanh năm ở trong chùa, làm sao có thể tình cờ gặp được ông ấy nhiều lần?