
THÁNG ĐỔI NĂM DỜI
Tác giả : 2
(14/14)
chương
16
lượt xem
0
theo dõi
Lúc đại phu nói ta chỉ còn thời gian nửa năm, Thẩm Thiên Từ đang chạy đi cứu người trong lòng của hắn – Thái Tử phi tương lai Tô Nguyệt Nguyệt.
Thái Tử bị tập kích trên chiến trường, sống chết không rõ, Tô Nguyệt Nguyệt trên đường đi chùa cầu phúc đột nhiên gặp sơn tặc, Thẩm Thiên Từ biết tin liền ném ta đang sinh bệnh sang một bên, muốn đi cứu.
Ta kéo tay áo hắn, nói từng câu từng chữ khẩn cầu: “Thiên Từ, có thể ở bên ta được không, ta sợ lắm.”
Hắn kéo từng ngón tay của ta ra, nhíu mày: “Không phải đã cho người đi mời đại phu rồi sao? Nàng sợ cái gì?”
A, ta sợ cái gì?
Ta sợ chết, càng sợ lúc ta chết không có huynh bên cạnh.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đi.
Uống thuốc xong ta lại ói ra chút máu, thấy Tuế Tuế thò đầu ra từ góc tường, ta bỗng nhớ tới Niên Niên bạn của nó.
Đây là hai bé thỏ con trắng trẻo mập mạp mà ta nuôi.
Niên Niên và Tuế Tuế.
Tiếc là trước đó không lâu, Niên Niên đã bệnh chết.
Niên Niên chết vào đúng vào ngày mùa hè trời trong xanh, nó cứ như vậy nằm trong lòng ta, không bao giờ động đậy nữa.
Ta ôm nó khóc rất lâu, Thẩm Thiên Từ nghe ta khóc đến phiền lòng, nhéo cằm ta nói: “Nàng khóc đủ chưa? Không phải chỉ là một con thỏ sao?”
Đúng vậy, không phải chỉ là một con thỏ sao, có gì đáng phải khóc chứ.
Hình như hắn không nhớ, Niên Niên và Tuế Tuế là hắn mang từ trường săn về cho ta, ta chăm sóc rất lâu mới khiến chúng từ thoi thóp có thể vui vẻ nhảy nhót.
Ta từng nói với hắn, Niên Niên là A Ly, Tuế Tuế là Thiên Từ.
Thái Tử bị tập kích trên chiến trường, sống chết không rõ, Tô Nguyệt Nguyệt trên đường đi chùa cầu phúc đột nhiên gặp sơn tặc, Thẩm Thiên Từ biết tin liền ném ta đang sinh bệnh sang một bên, muốn đi cứu.
Ta kéo tay áo hắn, nói từng câu từng chữ khẩn cầu: “Thiên Từ, có thể ở bên ta được không, ta sợ lắm.”
Hắn kéo từng ngón tay của ta ra, nhíu mày: “Không phải đã cho người đi mời đại phu rồi sao? Nàng sợ cái gì?”
A, ta sợ cái gì?
Ta sợ chết, càng sợ lúc ta chết không có huynh bên cạnh.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đi.
Uống thuốc xong ta lại ói ra chút máu, thấy Tuế Tuế thò đầu ra từ góc tường, ta bỗng nhớ tới Niên Niên bạn của nó.
Đây là hai bé thỏ con trắng trẻo mập mạp mà ta nuôi.
Niên Niên và Tuế Tuế.
Tiếc là trước đó không lâu, Niên Niên đã bệnh chết.
Niên Niên chết vào đúng vào ngày mùa hè trời trong xanh, nó cứ như vậy nằm trong lòng ta, không bao giờ động đậy nữa.
Ta ôm nó khóc rất lâu, Thẩm Thiên Từ nghe ta khóc đến phiền lòng, nhéo cằm ta nói: “Nàng khóc đủ chưa? Không phải chỉ là một con thỏ sao?”
Đúng vậy, không phải chỉ là một con thỏ sao, có gì đáng phải khóc chứ.
Hình như hắn không nhớ, Niên Niên và Tuế Tuế là hắn mang từ trường săn về cho ta, ta chăm sóc rất lâu mới khiến chúng từ thoi thóp có thể vui vẻ nhảy nhót.
Ta từng nói với hắn, Niên Niên là A Ly, Tuế Tuế là Thiên Từ.
Bình luận