Chương 1 - Tô Nguyệt Nguyệt - THÁNG ĐỔI NĂM DỜI
1
Lúc đại phu nói ta chỉ còn thời gian nửa năm, Thẩm Thiên Từ đang chạy đi cứu người trong lòng của hắn – Thái Tử phi tương lai Tô Nguyệt Nguyệt.
Thái Tử bị tập kích trên chiến trường, sống chết không rõ, Tô Nguyệt Nguyệt trên đường đi chùa cầu phúc đột nhiên gặp sơn tặc, Thẩm Thiên Từ biết tin liền ném ta đang sinh bệnh sang một bên, muốn đi cứu.
Ta kéo tay áo hắn, nói từng câu từng chữ khẩn cầu: “Thiên Từ, có thể ở bên ta được không, ta sợ lắm.”
Hắn kéo từng ngón tay của ta ra, nhíu mày: “Không phải đã cho người đi mời đại phu rồi sao? Nàng sợ cái gì?”
A, ta sợ cái gì?
Ta sợ chết, càng sợ lúc ta chết không có huynh bên cạnh.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đi.
Uống thuốc xong ta lại ói ra chút máu, thấy Tuế Tuế thò đầu ra từ góc tường, ta bỗng nhớ tới Niên Niên bạn của nó.
Đây là hai bé thỏ con trắng trẻo mập mạp mà ta nuôi.
Niên Niên và Tuế Tuế.
Tiếc là trước đó không lâu, Niên Niên đã bệnh chết.
Niên Niên chết vào đúng vào ngày mùa hè trời trong xanh, nó cứ như vậy nằm trong lòng ta, không bao giờ động đậy nữa.
Ta ôm nó khóc rất lâu, Thẩm Thiên Từ nghe ta khóc đến phiền lòng, nhéo cằm ta nói: “Nàng khóc đủ chưa? Không phải chỉ là một con thỏ sao?”
Đúng vậy, không phải chỉ là một con thỏ sao, có gì đáng phải khóc chứ.
Hình như hắn không nhớ, Niên Niên và Tuế Tuế là hắn mang từ trường săn về cho ta, ta chăm sóc rất lâu mới khiến chúng từ thoi thóp có thể vui vẻ nhảy nhót.
Ta từng nói với hắn, Niên Niên là A Ly, Tuế Tuế là Thiên Từ.
Niên Niên đã chết, ta cũng sắp chết rồi.
Ngoài cửa sổ loáng thoáng tiếng ve sầu kêu, trước kia ta chỉ cảm thấy ồn ào, giờ lại muốn nghe nhiều một chút, sau này sẽ không thể nghe nữa rồi.
Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, mang theo mùi hoa nhàn nhạt khiến người ta mơ màng buồn ngủ, trong thoáng chốc, ta dường như mơ thấy thời điểm mình mười lăm tuổi gả cho Thẩm Thiên Từ.
Khăn voan đỏ bị vén lên, ta nhìn thấy gương mặt nho nhã tuấn tú kia, hắn ôm chặt lấy ta nói sau này sẽ đối xử với ta thật tốt.
Khi đó ta quá ngây thơ, không biết rằng tốt này là có thời hạn.
Đến tận năm ấy chùa bị cháy, ta và Tô Nguyệt Nguyệt bị nhốt trong đó, lửa lớn hừng hừng thiêu đốt, sặc khói khiến cổ họng ta đau rát, mắt cũng đau, nhưng ta vẫn kìm nén sự sợ hãi an ủi nàng ta: “Cô đừng sợ, Thiên Từ nhất định sẽ đến cứu chúng ta.”
Hắn từng nói, hắn sẽ bảo vệ ta.
Sau đó, hắn tới, không hề do dự bế Tô Nguyệt Nguyệt ra ngoài, ngọn lửa liếm lên gò má của ta.
Đau quá!
Sau một đêm hôn mê tỉnh lại, hắn nắm lấy bàn tay ta, nói: “Ta xin lỗi, A Ly, nàng ấy là Thái Tử phi tương lai, không thể có bất kì sơ xuất nào được.”
Giọng nói của ta vì bị sặc khói nên có chút khàn khàn, bướng bỉnh hỏi hắn: “Nếu nàng ta không phải thì sao?”
“Nàng ấy sẽ sợ.”
Đúng vậy, nàng ta sẽ sợ, ta thì không, bởi vì ta vốn phải chết.
Hắn vẫn chưa biết, độc của ta đã ngấm vào xương tủy, không có thuốc chữa.
Lúc đại phu nói ta chỉ còn thời gian nửa năm, Thẩm Thiên Từ đang chạy đi cứu người trong lòng của hắn – Thái Tử phi tương lai Tô Nguyệt Nguyệt.
Thái Tử bị tập kích trên chiến trường, sống chết không rõ, Tô Nguyệt Nguyệt trên đường đi chùa cầu phúc đột nhiên gặp sơn tặc, Thẩm Thiên Từ biết tin liền ném ta đang sinh bệnh sang một bên, muốn đi cứu.
Ta kéo tay áo hắn, nói từng câu từng chữ khẩn cầu: “Thiên Từ, có thể ở bên ta được không, ta sợ lắm.”
Hắn kéo từng ngón tay của ta ra, nhíu mày: “Không phải đã cho người đi mời đại phu rồi sao? Nàng sợ cái gì?”
A, ta sợ cái gì?
Ta sợ chết, càng sợ lúc ta chết không có huynh bên cạnh.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đi.
Uống thuốc xong ta lại ói ra chút máu, thấy Tuế Tuế thò đầu ra từ góc tường, ta bỗng nhớ tới Niên Niên bạn của nó.
Đây là hai bé thỏ con trắng trẻo mập mạp mà ta nuôi.
Niên Niên và Tuế Tuế.
Tiếc là trước đó không lâu, Niên Niên đã bệnh chết.
Niên Niên chết vào đúng vào ngày mùa hè trời trong xanh, nó cứ như vậy nằm trong lòng ta, không bao giờ động đậy nữa.
Ta ôm nó khóc rất lâu, Thẩm Thiên Từ nghe ta khóc đến phiền lòng, nhéo cằm ta nói: “Nàng khóc đủ chưa? Không phải chỉ là một con thỏ sao?”
Đúng vậy, không phải chỉ là một con thỏ sao, có gì đáng phải khóc chứ.
Hình như hắn không nhớ, Niên Niên và Tuế Tuế là hắn mang từ trường săn về cho ta, ta chăm sóc rất lâu mới khiến chúng từ thoi thóp có thể vui vẻ nhảy nhót.
Ta từng nói với hắn, Niên Niên là A Ly, Tuế Tuế là Thiên Từ.
Niên Niên đã chết, ta cũng sắp chết rồi.
Ngoài cửa sổ loáng thoáng tiếng ve sầu kêu, trước kia ta chỉ cảm thấy ồn ào, giờ lại muốn nghe nhiều một chút, sau này sẽ không thể nghe nữa rồi.
Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, mang theo mùi hoa nhàn nhạt khiến người ta mơ màng buồn ngủ, trong thoáng chốc, ta dường như mơ thấy thời điểm mình mười lăm tuổi gả cho Thẩm Thiên Từ.
Khăn voan đỏ bị vén lên, ta nhìn thấy gương mặt nho nhã tuấn tú kia, hắn ôm chặt lấy ta nói sau này sẽ đối xử với ta thật tốt.
Khi đó ta quá ngây thơ, không biết rằng tốt này là có thời hạn.
Đến tận năm ấy chùa bị cháy, ta và Tô Nguyệt Nguyệt bị nhốt trong đó, lửa lớn hừng hừng thiêu đốt, sặc khói khiến cổ họng ta đau rát, mắt cũng đau, nhưng ta vẫn kìm nén sự sợ hãi an ủi nàng ta: “Cô đừng sợ, Thiên Từ nhất định sẽ đến cứu chúng ta.”
Hắn từng nói, hắn sẽ bảo vệ ta.
Sau đó, hắn tới, không hề do dự bế Tô Nguyệt Nguyệt ra ngoài, ngọn lửa liếm lên gò má của ta.
Đau quá!
Sau một đêm hôn mê tỉnh lại, hắn nắm lấy bàn tay ta, nói: “Ta xin lỗi, A Ly, nàng ấy là Thái Tử phi tương lai, không thể có bất kì sơ xuất nào được.”
Giọng nói của ta vì bị sặc khói nên có chút khàn khàn, bướng bỉnh hỏi hắn: “Nếu nàng ta không phải thì sao?”
“Nàng ấy sẽ sợ.”
Đúng vậy, nàng ta sẽ sợ, ta thì không, bởi vì ta vốn phải chết.
Hắn vẫn chưa biết, độc của ta đã ngấm vào xương tủy, không có thuốc chữa.