Chương 7 - Tiếp tục cuộc sống trong mê cung - THÁNG ĐỔI NĂM DỜI
7
Thẩm Thiên Từ bị thương, rất nghiêm trọng, hôn mê ba ngày vẫn không tỉnh lại.
Ta ôm Tuế Tuế đi thăm hắn, trong phòng toàn là mùi thuốc và mùi máu tươi.
Thủ hạ của hắn cung kính gọi ta một tiếng: “Phu nhân.”
Ta không trả lời, đi thẳng đến mép giường.
Thẩm Thiên Từ nằm trên giường, gương mặt trắng bệch, nếu không phải ngực còn hơi phập phồng, người ta còn tưởng hắn đã chết rồi ấy chứ.
Ta đứng ở mép giường im lặng nhìn hồi lâu.
Ngày trước cũng có một lần hắn bị thương trở về, vết thương trên lưng có thể thấy cả xương, ta ngồi bên mép giường ôm tay hắn khóc lóc thảm thiết. Lúc ấy trán hắn đầy mồ hôi, giọng nói suy yếu an ủi ta: “Đừng khóc, A Ly.”
“Chàng có đau không? Thiên Từ.”
Lúc đó ta rất sợ hắn sẽ chết, đến từ “Chết” cũng không dám nhắc đến, ngày đêm ở bên cạnh hắn.
Sau đó hắn nhéo ta mặt cười khẽ: “Không phải nàng hay nói ta là một tai họa sao? Tai họa thì sẽ lưu lại ngàn năm, A Ly, ta sẽ không chết.”
Hồi thần lại, Tuế Tuế đột nhiên nhảy xuống từ trên tay ta, rúc bên mép giường Thẩm Thiên Từ.
Ta khẽ hỏi: “Hắn sẽ chết sao?”
Thủ hạ bên cạnh trả lời: “Phu nhân yên tâm, đại phu nói đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là không biết… Khi nào có thể tỉnh lại.”
Ta chờ mong cái gì chứ?
Quả nhiên là tai họa lưu lại ngàn năm.
Ta bế Tuế Tuế lên xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không hề nói với hắn một lời nào.
Sau đó ta mới biết hắn vì cứu Tô Nguyệt Nguyệt mới bị thương, ngày ấy ta vừa đi, Tô Nguyệt Nguyệt liền tới.
Cũng không biết nàng ta nói cái gì, Thẩm Thiên Từ hôn mê mấy ngày, tỉnh lại.
Ta từng không hiểu, tại sao hắn lại thích người khác, rõ ràng hắn đã nói là thích ta cơ mà.
Chúng ta đã ở bên nhau trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, rốt cuộc bị cái gì đánh bại...
Hiện giờ ta mới hiểu được, là bị hắn đánh bại.
Giống như chuyện rõ ràng hắn hôn mê bất tỉnh, Tô Nguyệt Nguyệt chỉ mới tới nhìn hắn một cái, hắn liền tỉnh lại vậy.
Thẩm Thiên Từ bị thương nằm trên giường tĩnh dưỡng bảy ngày mới có thể đứng dậy.
Ngày ấy ta tỉnh ngủ phát hiện Tuế Tuế biến mất, tìm trong phủ rất lâu mới thấy nó dưới gốc cây hoa quế bên ngoài viện của Thẩm Thiên Từ.
Nó rúc ở một góc phủ kín hoa quế, một trận gió thổi qua, lại có chút hoa quế rơi xuống.
Ta không biết tạo sao nó lại chạy đến đây, cho đến khi nhìn thấy quả cầu bằng tre cũ nát dưới tàng cây kia.
Là Niên Niên.
Lúc Niên Niên còn sống, chúng nó thích nhất là chơi dưới gốc cây hoa quế này.
Ta khó khăn cúi người xuống bế nó, xoay người đi về lại thấy bóng dáng Thẩm Thiên Từ ngồi trên thềm đá, phía sau hắn rụng đầy lá khô.
Bước chân hơi khựng lại, ta tiếp tục đi về phía trước.
Hắn đang nghĩ gì?
Ta không biết.
Nhưng nếu tính không sai thì hôn lễ của Thái Tử và Tô Nguyệt Nguyệt sắp tới rồi.
Hắn muốn quyền lực, cũng muốn Tô Nguyệt Nguyệt, có lẽ đó chính là thời cơ tốt nhất để hắn làm phản.
Nhưng có một chuyện khiến mọi người không ngờ tới chính là, ba ngày trước khi hai người thành hôn, nữ tử được Thái Tử mang về bị người ta bắt đi, Thái Tử tìm khắp cả thành, thậm chí còn trút giận lên người Tô Nguyệt Nguyệt.
Ta nhớ lại cảnh tượng ngày ấy nhìn thấy trên phố, cùng với lời đồn Thái Tử cực kì sủng ái nữ tử kia, mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp.
Hai ngày sau, Tô Nguyệt Nguyệt tới tìm Thẩm Thiên Từ, nhờ hắn tìm người giúp mình chứng minh trong sạch, sau đó ở lại trong phủ, ta và nàng đều bị bắt đi.
Lúc ấy người trong phủ thương vong vô số, đám người mặc đồ kì lạ kia nhìn ta và Tô Nguyệt Nguyệt, trao đổi: “Không biết ai mới đúng, đều mang đi đi.”
Tô Nguyệt Nguyệt im lặng không nói, ta buông Tuế Tuế trong tay ra, mới vừa nói một câu “Ta không phải...” Đã bị đánh hôn mê.
Thẩm Thiên Từ bị thương, rất nghiêm trọng, hôn mê ba ngày vẫn không tỉnh lại.
Ta ôm Tuế Tuế đi thăm hắn, trong phòng toàn là mùi thuốc và mùi máu tươi.
Thủ hạ của hắn cung kính gọi ta một tiếng: “Phu nhân.”
Ta không trả lời, đi thẳng đến mép giường.
Thẩm Thiên Từ nằm trên giường, gương mặt trắng bệch, nếu không phải ngực còn hơi phập phồng, người ta còn tưởng hắn đã chết rồi ấy chứ.
Ta đứng ở mép giường im lặng nhìn hồi lâu.
Ngày trước cũng có một lần hắn bị thương trở về, vết thương trên lưng có thể thấy cả xương, ta ngồi bên mép giường ôm tay hắn khóc lóc thảm thiết. Lúc ấy trán hắn đầy mồ hôi, giọng nói suy yếu an ủi ta: “Đừng khóc, A Ly.”
“Chàng có đau không? Thiên Từ.”
Lúc đó ta rất sợ hắn sẽ chết, đến từ “Chết” cũng không dám nhắc đến, ngày đêm ở bên cạnh hắn.
Sau đó hắn nhéo ta mặt cười khẽ: “Không phải nàng hay nói ta là một tai họa sao? Tai họa thì sẽ lưu lại ngàn năm, A Ly, ta sẽ không chết.”
Hồi thần lại, Tuế Tuế đột nhiên nhảy xuống từ trên tay ta, rúc bên mép giường Thẩm Thiên Từ.
Ta khẽ hỏi: “Hắn sẽ chết sao?”
Thủ hạ bên cạnh trả lời: “Phu nhân yên tâm, đại phu nói đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là không biết… Khi nào có thể tỉnh lại.”
Ta chờ mong cái gì chứ?
Quả nhiên là tai họa lưu lại ngàn năm.
Ta bế Tuế Tuế lên xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không hề nói với hắn một lời nào.
Sau đó ta mới biết hắn vì cứu Tô Nguyệt Nguyệt mới bị thương, ngày ấy ta vừa đi, Tô Nguyệt Nguyệt liền tới.
Cũng không biết nàng ta nói cái gì, Thẩm Thiên Từ hôn mê mấy ngày, tỉnh lại.
Ta từng không hiểu, tại sao hắn lại thích người khác, rõ ràng hắn đã nói là thích ta cơ mà.
Chúng ta đã ở bên nhau trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, rốt cuộc bị cái gì đánh bại...
Hiện giờ ta mới hiểu được, là bị hắn đánh bại.
Giống như chuyện rõ ràng hắn hôn mê bất tỉnh, Tô Nguyệt Nguyệt chỉ mới tới nhìn hắn một cái, hắn liền tỉnh lại vậy.
Thẩm Thiên Từ bị thương nằm trên giường tĩnh dưỡng bảy ngày mới có thể đứng dậy.
Ngày ấy ta tỉnh ngủ phát hiện Tuế Tuế biến mất, tìm trong phủ rất lâu mới thấy nó dưới gốc cây hoa quế bên ngoài viện của Thẩm Thiên Từ.
Nó rúc ở một góc phủ kín hoa quế, một trận gió thổi qua, lại có chút hoa quế rơi xuống.
Ta không biết tạo sao nó lại chạy đến đây, cho đến khi nhìn thấy quả cầu bằng tre cũ nát dưới tàng cây kia.
Là Niên Niên.
Lúc Niên Niên còn sống, chúng nó thích nhất là chơi dưới gốc cây hoa quế này.
Ta khó khăn cúi người xuống bế nó, xoay người đi về lại thấy bóng dáng Thẩm Thiên Từ ngồi trên thềm đá, phía sau hắn rụng đầy lá khô.
Bước chân hơi khựng lại, ta tiếp tục đi về phía trước.
Hắn đang nghĩ gì?
Ta không biết.
Nhưng nếu tính không sai thì hôn lễ của Thái Tử và Tô Nguyệt Nguyệt sắp tới rồi.
Hắn muốn quyền lực, cũng muốn Tô Nguyệt Nguyệt, có lẽ đó chính là thời cơ tốt nhất để hắn làm phản.
Nhưng có một chuyện khiến mọi người không ngờ tới chính là, ba ngày trước khi hai người thành hôn, nữ tử được Thái Tử mang về bị người ta bắt đi, Thái Tử tìm khắp cả thành, thậm chí còn trút giận lên người Tô Nguyệt Nguyệt.
Ta nhớ lại cảnh tượng ngày ấy nhìn thấy trên phố, cùng với lời đồn Thái Tử cực kì sủng ái nữ tử kia, mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp.
Hai ngày sau, Tô Nguyệt Nguyệt tới tìm Thẩm Thiên Từ, nhờ hắn tìm người giúp mình chứng minh trong sạch, sau đó ở lại trong phủ, ta và nàng đều bị bắt đi.
Lúc ấy người trong phủ thương vong vô số, đám người mặc đồ kì lạ kia nhìn ta và Tô Nguyệt Nguyệt, trao đổi: “Không biết ai mới đúng, đều mang đi đi.”
Tô Nguyệt Nguyệt im lặng không nói, ta buông Tuế Tuế trong tay ra, mới vừa nói một câu “Ta không phải...” Đã bị đánh hôn mê.