Chương 5 - Tiếp tục cuộc sống trong mê cung - THÁNG ĐỔI NĂM DỜI

5

Cuối tháng chín đã xảy ra một chuyện lớn, Thái Tử đột nhiên muốn hủy hôn với Tô Nguyệt Nguyệt cưới nữ tử mang từ chiến trường kia về, chuyện của ba người ồn ào vô cùng.

Mà thời gian đó, Thẩm Thiên Từ rất bận rộn, sau đó ta mới biết, hắn ở bên cạnh Tô Nguyệt Nguyệt, hơn nữa còn mưu đồ ngồi lên vị trí trên vạn người kia.

Ta đoán nhất định là hắn không muốn nhìn thấy Tô Nguyệt Nguyệt chịu uất ức, muốn cướp lấy nàng ta.

Nhưng dù sao Tô Nguyệt Nguyệt cũng là Thái Tử phi mà Thái hậu nhận định trước khi qua đời, hôn lễ này không hủy được, nhưng Thái Tử vẫn kiên quyết muốn cưới nữ tử mà hắn mang về làm trắc phi. Mọi người đều tiếc hận thanh mai không địch lại ý trời, thương xót cho đích nữa Thừa tướng Tô Nguyệt Nguyệt.

Ta duỗi tay hứng lấy một giọt nước mưa rơi xuống từ mái hiên, lạnh băng.

Trước đây ta là con gái của một nhà bình thường, cũng chưa từng tham gia yến hội hoàng cung, nhưng ở quán trà tửu lầu vẫn nghe được không ít giai thoại về hai người Thái Tử và Tô Nguyệt Nguyệt.

Ấn tượng sâu nhất chính là Thái Tử muốn Tô Nguyệt Nguyệt cười, đêm sinh nhật nàng ta đã cho đốt pháo hoa toàn thành, khi đó chúng ta vẫn chưa gặp họ, ta đứng trước cây hòe trong viện, nhón chân xem pháo hoa không cẩn thận bị ngã.

Thẩm Thiên Từ đỡ ta lên liền sầm mặt hỏi: “Đẹp đến như vậy sao?”

Ta ở trong lòng hắn ngửa đầu nhìn hắn cười ha ha: “Không biết nữa, để ta nhìn lại đã.”

Đương nhiên là đẹp, nhưng đó là thuộc về Tô Nguyệt Nguyệt.

Đúng vậy, ngày trước Thái Tử thích Tô Nguyệt Nguyệt như vậy, hiện giờ lại thay lòng đổi dạ, người khác chỉ biết Tô Nguyệt Nguyệt là thanh mai đáng thương, nhưng có ai biết được rằng nàng ta cũng là ý trời của người khác chứ?

Ta vẫn luôn tò mò về cô nương được Thái Tử mang về kia, sau đó lúc đi đưa sách cho Phú Quý, vừa hay lại gặp được.

Lúc đó, bốn người bọn họ đứng trên đường, còn ta thì giấu mình trong góc hẻm.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy nữ tử ấy, dung mạo khí chất không thua gì Tô Nguyệt Nguyệt, khóe môi là nụ cười dịu dàng, yên lặng đứng bên cạnh Thái Tử, không hề giống một nữ tử bình thường.

Đối diện bọn họ là Thẩm Thiên Từ và Tô Nguyệt Nguyệt.

Ngoài mặt thì bình tĩnh nói chuyện với nhau, nhưng sâu bên trong lại là sóng ngầm cuồn cuộn.

Tà váy bị gió thổi bay, mấy cái lá khô rụng dưới chân ta, ta bỗng nhớ tới mấy câu chuyện lỗi thời mà mình đọc ngày trước, nút thắt giữa bốn người bọn họ giống như là một đoạn yêu hận tình thù vậy.

Tuy rằng ta không nhớ rõ vai chính và kết cục, nhưng ta có thể khẳng định, ta chỉ là một kẻ qua đường trong câu chuyện đó mà thôi.

Nếu có chết thì cũng chẳng ảnh hưởng đến ai cả.

Phú Quý ôm sách kéo ống tay áo của ta, ta hoàn hồn, cúi đầu phát hiện nó đang nhìn ta.

“Niên Niên, sao lần này nhiều sách vậy?”

Dạy Phú Quý đọc sách thật sự là chút lạc thú của ta trong nửa năm nặng nề vừa qua, sau đó ta phát hiện nó thực sự thông minh nghiêm túc, vì thế mỗi lần ra ngoài ta đều sẽ tới dạy nó một lát.

Nhưng nó thông minh như vậy, nên đi tới một nơi tốt hơn mới phải, ta vỗ đầu nó khẽ cười: “À, bởi vì thời tiết càng ngày càng lạnh, ta sợ lạnh nên sẽ không thường xuyên ra ngoài nữa, chỗ sách này ngươi tự đọc trước, nếu không hiểu thì hỏi... phu tử.”

Lúc ta đưa Phú Quý đến học đường, nó kéo tay ta ngửa đầu hỏi: “Vậy lầu sau khi nào tỷ mới tới tìm ta?”

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cười khẽ: “Lúc xuân về hoa nở đi.”

Lúc trở về, ta tiện tay mua chút bánh hạt dẻ xôi gà, tiếc là giờ có ăn bao nhiêu cũng không thể tìm được hương vị ngày xưa nữa.