Hậu Cung Tình Thù
Cả Hậu Cung Đều Nghĩ Ta Nghèo Rớt Mồng Tơi
Vào cung đã ba năm có lẻ, ta chưa một lần thị tẩm.
Chẳng là bởi lần nào Hoàng thượng ghé qua ta cũng chê ngài làm lỡ dở việc ta kiểm đếm ngân lượng, thế là lại dứt khoát đuổi khéo ngài đi phê duyệt tấu chương.
Trong mắt tỷ muội chốn hậu cung, ta đích thị là một trò cười không hơn không kém.
Nơi ở hẻo lánh, phục sức đơn sơ, đến cả long nhan cũng chẳng mấy khi được diện kiến.
Trận tuyết đầu mùa năm ấy, vị Quý phi vốn tính kiêu kỳ ngạo mạn đi ngang qua cửa cung của ta, bắt gặp ta đang ngồi xổm trên đất, gặm một củ khoai lang.
Nàng ta cười khẩy một tiếng, rồi quay sang sai thị nữ chở tới một xe than Ngân Ty.
“Cầm lấy đi, đừng có để chet rét trong cái thâm cung này, lại mang vận rủi cho người khác.”
Nhìn đống than trước mặt, lòng ta bỗng thấy ấm áp lạ kỳ.
Thực ra ta rất muốn bảo với nàng rằng, củ khoai lang ta đang cầm trên tay là vật phẩm quý hiếm do phiên bang tiến cống, mỗi củ đáng giá tận mười lượng vàng ròng.
Nhưng nhìn cái dáng vẻ “khẩu xà tâm phật” đầy cao ngạo kia của nàng, ta thật chẳng nỡ lòng nào làm nàng mất hứng.
Bình luận