Năm tôi mười ba tuổi, anh trai mất sớm, đem tôi gửi gắm cho Phó Nam Thăng trong quân doanh.
Năm tôi hai mươi tuổi, Phó Nam Thăng bị người khác tính kế, buộc phải cưới tôi.
Anh ghét tôi, đem toàn bộ tiền phụ cấp trợ cấp, đều đưa cho người con gái trắng trong mà anh thương xót.
Tôi chưa từng nói nhiều một lời.
Cho đến lần cuối cùng, anh lén giấu tôi, bán đi di vật của anh trai tôi.
Rồi lại trong đêm rời nhà, đi đến kinh thành an ủi người con gái kia.
Tôi cuối cùng cũng quyết định rời đi.
Tôi bắt chuyến tàu hướng Nam, đi đến tuyến phòng thủ biên giới phía Nam mà khi sinh thời anh trai từng nhắc đến, làm một bác sĩ quân y nơi chiến khu.
Ở đó có người yêu cũ của anh trai, tôi muốn đến gặp cô ấy.
Bình luận