Chương 8 - Cuộc Đời Bên Người Tôi Ghét
8
Tôi ghi nhớ ân tình mười mấy năm của nhà họ Phó, khẽ chào tạm biệt.
Cuối cùng, chỉ lắc đầu:
“Thôi ạ. Tàu sắp chạy rồi, con vào đây.”
Phó Sư Trưởng xưa nay điềm tĩnh, lúc này lại lộ rõ sự nôn nóng.
Ông dường như còn muốn nói thêm.
Có lẽ bảo tôi đổi chuyến khác, hoặc là điều gì đó nữa.
Nhưng cho dù tôi có đợi được Phó Nam Thăng, thì sao chứ?
Chẳng qua lại nghe anh vì mẹ con Lâm Chiêu Chiêu mà nổi giận mắng chửi tôi thêm lần nữa.
Những lời như thế, tôi chẳng cần nghe thêm.
Tôi qua cửa soát vé, phía sau, Phó Sư Trưởng dường như khẽ nói:
“Thằng nhãi đó… trong lòng nó vẫn có con.”
Nhà ga ồn ào, giọng ông nhanh chóng chìm trong biển âm thanh.
Tôi quay lại nhìn, bóng ông đã bị dòng người nuốt mất.
Rồi xoay người, tiếp tục bước vào trong.
Giữa tiếng ồn loạn, tôi bỗng nghe thấy thấp thoáng một tiếng gọi:
“Đường Hòa… Tiểu Hòa…”
m thanh mơ hồ, không chân thực, nhưng lại quen thuộc.
Tôi quay đầu, chỉ thấy biển người chen lấn, dòng người xô đẩy tôi về phía trước.
Người đồng nghiệp đi bên cạnh ngạc nhiên hỏi:
“Sao tôi nghe như có người gọi cậu vậy?”
Tôi đáp:
“Nghe nhầm rồi.”
Chuyến tàu chật ních khởi hành chầm chậm.
Mười bốn năm rồi, cuối cùng tôi cũng có thể đến nơi anh trai đã ngã xuống.
Tàu chao nghiêng suốt nhiều ngày, cuối cùng tới được Vân Thành.
Xuống tàu, tôi cùng vài đồng nghiệp đã vượt qua khảo hạch, mang hành lý đi ra.
Người đông chen chúc.
Nhưng tôi chỉ liếc một cái đã nhận ra chị.
Trên người chị là quân phục, dáng người thẳng tắp.
Khí thế nghiêm nghị, khó ai dám lại gần, đôi mắt nhìn về phía tôi.
Dưới vành mũ, là mái tóc ngắn gọn gàng.
Năm ấy, khi đưa tro cốt anh trai về, dưới mũ của chị vẫn là mái tóc tết dài.
Khuôn mặt hao gầy vì bi thương, nhưng khó giấu được nét trẻ trung, xinh đẹp.
Mà nay, quanh chị chỉ còn sự trang nghiêm, trầm lặng.
Cách nhau một khoảng, qua dòng người, tầm mắt tôi dần nhòe đi.
Năm ấy, lần đầu gặp chị, chị hai mươi mốt tuổi, cùng tuổi với anh trai.
Còn giờ đây, chị ba mươi lăm, khóe mắt đã có dấu vết năm tháng.
Anh trai của tôi, mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mốt.
Bị dòng người xô đẩy, tôi luống cuống bước về phía chị.
Hành lý rơi xuống, tôi dang tay, ôm chặt lấy chị.
Như nhiều năm trước, từng ôm lấy anh trai.
Chị khẽ vỗ lưng tôi, giọng khàn run:
“Em đến rồi, em gái.”
Tôi dựa vào chị, bất chợt òa khóc.
Bao năm nay, tôi vẫn tự lừa mình.
Như thể anh trai vẫn còn ở phương Nam xa xôi.
Như những lá thư chị gửi về, chưa từng một lần thừa nhận cái chết của anh.
Năm đó, tôi không nhìn thấy di thể anh, chỉ thấy một hũ tro không rõ hình hài.
Bao năm nay, tôi luôn hy vọng.
Rằng một ngày nào đó, trong một buổi chiều nắng trong, không báo trước.
Anh sẽ đột nhiên trở về từ phương Nam xa xôi.
Có thể là dịp Đoan Ngọ, có thể là đêm giao thừa, có thể là sinh nhật tôi.
Hoặc chỉ là một ngày thường chẳng chút đặc biệt.
Anh sẽ lại ôm tôi, mỉm cười gọi:
“Em gái.”
Rồi khi tôi tức giận đấm vào ngực anh, anh sẽ đùa:
“Dữ thế này, sau này ai mà cưới em nổi.”
Để rồi tôi có thể nói với anh:
Em không dữ nữa rồi, em đã học ngoan rồi.
Nhiều năm nay, em không còn bướng bỉnh nữa.
Vậy thì, anh có thể đừng bỏ lại em không?
Nhưng cho tới lúc này, tôi mới thực sự hiểu, anh đã ra đi thật rồi.
Bỏ lại tôi, bỏ lại cả người con gái anh yêu.
Mười bốn năm, thời gian đã khắc dấu trong dáng vẻ chị.
Nói với tôi rằng, đã là quá khứ rất lâu, rất lâu rồi.
Cô em gái mười ba tuổi năm ấy đã trưởng thành.
Còn người yêu của anh, đã bắt đầu già đi.
Chị không ngừng vỗ về lưng tôi, dỗ dành:
“Em gái, đừng khóc nữa.”
Rồi thoáng chốc, chính giọng chị cũng run rẩy.
Thế gian này, chẳng ai hiểu rõ nỗi đau mất anh trai như chị.
Như chị, chẳng nói ra, nhưng nỗi đau đã ăn sâu tận xương tủy.
Tôi khóc rất lâu, rồi lại vừa khóc vừa cười:
“Lần cuối anh đi, còn khoe với em rằng.
“Chờ khi anh về, sẽ dẫn chị dâu xinh đẹp tới gặp em.”
“Cần gì anh dẫn, em chẳng phải đã tự gặp rồi sao?”
Chị dường như cũng muốn cười cùng tôi.
Khóe môi nhếch lên, nhưng mãi chẳng cười nổi.
Cuối cùng, chỉ khẽ chạm vào mặt tôi, nói:
“Em gái đã lớn rồi, càng ngày càng giống anh ấy.”
Trên chuyến tàu đi Kinh Thành, Phó Nam Thăng ngồi suốt hai ngày.
Đêm đầu tiên vừa đặt chân tới, anh đã nhận được lời nhắn từ Phó Sư Trưởng gửi tới:
“Mau cút về ngay, xin lỗi Đường Hòa, nếu không sau này có ngày mày hối hận!”
Những lời như thế, Phó Nam Thăng đã nghe vô số lần.
Bảo anh phải nhận sai với Đường Hòa, phải xin lỗi Đường Hòa.
Cha anh, vĩnh viễn đều đứng về phía cô.
Khi xưa, anh chỉ vì sinh nhật của Lâm Chiêu Chiêu, đi ăn một bữa với cô.
Kết quả là bị Phó Sư Trưởng cho cảnh vệ bắt về, đánh một trận tơi bời.