Chương 26 - Yêu Em Trai Của Bạn Thân
“Yêu bí mật? Cũng kích thích lắm, hoá ra chị thích kiểu như vậy à?”
“……”
“Được, đều nghe chị cả, chỉ cần cho em một danh phận, em đợi bao lâu cũng được… em không để ý quá đâu.”
“….”
Những lời này sao như nói tôi giống trapgirl thế nhỉ.
Giang Ánh Cảnh cụp mắt xuống, mái tóc phủ trước trán lộ ra mấy phần tủi thân.
“Cũng hơi muộn rồi, em về trường đây.”
Dáng vẻ này của hắn khiến tôi cảm thấy có phải mình đã nói gì sai rồi không, bình thường hắn đâu có chủ động nói muốn về trường, với lại chúng tôi mới yêu nhau, không phải nên ở lại lâu chút sao?
“Em không ở lại à?”
Hắn ngước mắt lên nhìn tôi, nhìn tôi cười nhẹ: “Chị muốn em ở lại đây qua đêm sao?”
Hắn dựa người về phía sau, hai tay chắp ra sau đầu, nhẹ nhàng nhìn về phía tôi khẽ cười, nói: “Chị muốn em ở lại đây cũng không phải không được.”
Sao tôi lại nghe ra ý lưu luyến nhỉ?
“Lòng tốt khó mà từ chối, em cũng ngại cự tuyệt, đáng tiếc tối nay em có việc, lần sau không cần chị nói em cũng sẽ tìm đủ mọi cách để qua đêm lại ở đây.”
“Em sợ tối nay em ở lại đây thì chị sẽ nghĩ ngợi lung tung mất.”
Nghĩ ngợi lung tung cái quái gì? Cái con người này đúng là không biết xấu hổ.
Hắn kéo tôi lại rồi hôn nhẹ lên môi tôi, nói: “Tạm biệt.”
Sau khi Giang Ánh Cảnh đi tôi ngồi trên sofa rất lâu, tôi vẫn không thể tin nổi mình và Giang Ánh Cảnh đã yêu nhau rồi.
Sao hắn lại có thể thích tôi chứ? Hắn thích tôi từ khi nào tôi cũng quên mất không hỏi, lần sau nhất định tôi phải hỏi hắn thật kĩ mới được.
Nói thật thì tôi là một đứa ngu đần trong chuyện yêu đương, không có tí kinh nghiệm nào.
Mặc dù đã trải qua một lần yêu đương không được tính là yêu, cũng chỉ dừng lại ở việc nắm tay. Khi ấy bận rộn cho việc tốt nghiệp nên không có thời gian hẹn hò với Nghiêm Phương, đoán rằng anh ta cũng thấy tôi nhạt nhẽo nên mới mập mờ với cô em kia.
Sau khi chia tay ngược lại tôi thấy rất thoải mái, có thể nói tôi yêu đương có cũng như không.
Về việc ở bên Giang Ánh Cảnh, trong lòng tôi tràn đầy mong đợi.
Cuối tuần tôi và Giang Ánh Cảnh đi xem phim thế mà lại gặp Tiểu Triệu và Lâm Hân.
Lúc nghe thấy họ gọi tôi, tôi cứng ngắc quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau chạy về phía tôi.
“Mang Mang, trùng hợp thật đấy.”
“Đúng đó.” Tôi vờ cười.
“Cậu cũng đi xem phim à?”
Tôi rất muốn nói không phải nhưng Giang Ánh Cảnh lại vừa trùng hợp đi mua bỏng ngô và đồ uống về.
Hai người kia kích động nói: “Em trai em cũng ở đây à?”
“Đi đi đi cùng nhau đi.”