Chương 27 - Yêu Em Trai Của Bạn Thân
Tôi bối rối miễn cưỡng đi bên cạnh bọn họ.
Tiểu Triệu chọc chọc vào cánh tay tôi rồi nói nhỏ: “Cậu hẹn em ấy rồi sao không nói sớm?”
Tôi cười trừ không nói gì, nếu như tôi bảo tôi và Giang Ánh Cảnh tới hẹn họ thì cô ấy có tin không?
Hai ngày trước tôi có nghe bọn họ nói về việc đi xem phim ở trong nhóm chat kí túc xá, nhưng tôi không ngờ rằng bọn tôi sẽ chạm mặt nhau, càng không ngờ rằng lại còn cùng xem chung một rạp.
Cùng rạp thì thôi đi, chỗ ngồi của họ lại còn sau chúng tôi một hàng, ánh mắt hướng về phía bọn tôi.
Thật đúng là…
Người xem phim rất ít nên Giang Ánh Cảnh kéo tôi tới một góc ngồi.
“Ngồi ở đây xa thế thì sao mà xem được.”
Giang Ánh Cảnh cười: “Chị định xem phim thật đấy à?”
“Không thì sao?” Sao tôi lại cảm thấy Giang Ánh Cảnh cười rất nguy hiểm nhỉ?
“Chẳng qua là muốn thay đổi nơi ở bên chị thôi.” Hắn kéo tay vịn lên sau đó dựa vào người tôi.
“Cách chị xa chút đi, đừng để bọn họ phát hiện.” Tôi đập cái tay đang vươn tới của hắn.
Giang Ánh Cảnh nhét bỏng ngô vào lòng tôi, trêu trọc nói: “Xem ra em đúng là thảm thật, có miếng mà không có tiếng, còn bị giấu trong bóng tối.”
Tôi giả vờ không nghe thấy hắn nói gì, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước vờ như đang nghiêm túc xem phim.
Thấy ánh mắt của Tiểu Triệu và Lam Hân nhìn sang, tôi liền vô thức ngồi thẳng người.
Tôi nghe thấy Giang Ánh Cảnh khẽ cười: “Gan bé thật.”
Cả buổi tôi đều nhìn màn hình không chớp mắt, cố hết sức phớt lờ ánh mắt sáng quắc ở bên cạnh, nửa bên mặt bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi nóng lên.
Tôi sợ Giang Ánh Cảnh không vui, dẫu sao cũng tôi cũng tới đây để hẹn hò, thế mà cử chỉ hành động lại chẳng có chút cảm giác thân mật, cứ giống như người qua đường vậy. Tôi từ từ nắm lấy tay hắn như một kẻ trộm, mặt tôi đỏ lên rồi nhanh chóng liếc nhìn hắn, nói: “Nắm tay đi.”
“Cũng được, miễn cưỡng chấp nhận vậy.” Giang Ánh Cảnh đưa tay ra kéo tôi lại gần phía hắn thêm một chút.
Khoảng cách vừa vặn nhìn không quá thân mật cũng không quá xa cách.
Hắn lấy bỏng ngô đưa tới bên miệng tôi, nói: “Há miệng ra.”
Tôi ngoan ngoãn ăn không chút do dự.
Ăn được mấy miếng, hắn hỏi: “Muốn uống coca không?”
Một cốc coca xuất hiện ngay trước mặt, trên miệng cốc còn cắm hai cái ống hút.
Nghe Giang Ánh Cảnh nói vậy tôi mới phát hiện mình cũng hơi khát thật nên quay đầu sang uống một ngụm nước, đang uống thì hơi thở quen thuộc sộc vào mũi, tôi ngước mắt lên nhìn liền thấy gương mặt của Giang Ánh Cảnh gần ngay trong gang tấc.