Chương 25 - Yêu Em Trai Của Bạn Thân

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã lại hôn tôi, khác với với hai lần trước thì lần này hắn xâm chiếm mọi ngõ ngách trong miệ ng tôi, tôi có thể cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của hắn đang tiến sâu vào bên trong.

Đùng đoàng! Pháo hoa trong đầu bắn tung tóe.

Giang Ánh Cảnh kiểm soát mọi tiết tấu, tôi căn bản không hề có năng lực kháng cự. Dường như đã trôi qua rất lâu, cho đến khi tôi hết cả hơi thì Giang Ánh Cảnh mới buông tôi ra.

“Xin lỗi, đột nhiên không nhịn nổi, không dọa chị sợ chứ?” Giang Ánh Cảnh dùng ngón tay xoa xoa lên môi tôi, nói: “Đã muốn hôn chị từ lâu lắm rồi.”

Máu dồn lên khiến mặt tôi đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, tôi cảm nhận được bất cứ lúc nào mình cũng có thể nổ tung, Giang Ánh Cảnh mới nói có dăm ba câu mà tôi đã xấu hổ mất rồi.

“Sao lại không nói gì? Giận rồi à?”

“Không có.” Tôi chỉ là quá kinh ngạc, quá xấu hổ, đầu óc hoàn toàn mê mẩn rồi thôi.

Không được, tôi phải bình tĩnh lại.

“Chị về phòng trước đây.” Hành động chạy về phòng của tôi dường như rất quen thuộc.

Về đến phòng tôi liền nhào lên giường, nhiệt độ trên khuôn mặt không hề giảm đi.

Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra tôi không khỏi lăn qua lăn lại, mọi thứ tưởng chừng giống như một giấc mơ, nhưng mà….

Tôi chạm lên môi, cảm thấy có hơi tê tê nhói nhói, hình như nó sưng lên rồi.

Qua rất lâu sau khi đã chỉnh đốn xong tâm trạng của bản thân tôi mới giả vờ bình tĩnh bước ra ngoài.

Tối nay chúng tôi không nấu cơm nên đã đặt đồ ăn ngoài.

Sau khi ăn xong bầu không khí giữa hai chúng tôi lại trở nên yên tĩnh, Giang Ánh Cảnh không nói gì, ánh mắt sáng rực cứ nhìn chằm chằm về phía tôi.

Tôi muốn tìm chủ đề gì đó để trò chuyện nhưng đầu óc tôi rất loạn, nghĩ về chuyện tôi và Giang Ánh Cảnh đã yêu nhau rồi! Tôi thế mà lại hẹn hò với hắn, nghĩ thế nào cũng không thể tin nổi.

Bỗng nhiên tôi nhớ ra một điều, nếu như tôi và Giang Ánh Cảnh đã yêu nhau rồi vậy không phải là Giang Nặc cũng sẽ biết sao? Mới hai tuần trước tôi thề thốt với nó là không thích yêu kém tuổi, kết quả bây giờ lại tự vả rồi.

Tôi nhẹ nhàng kéo tay áo của Giang Ánh Cảnh, ngập ngừng nói: “Chuyện của chúng ta đừng vội nói với Giang Nặc được không?”

Giang Ánh Cảnh im lặng nhìn tôi rất lâu với vẻ mặt trầm ngâm, hắn nói: “Chị muốn chúng ta yêu không công khai sao?”

“Đương nhiên không phải, tóm lại đừng nói với nó vội.”

Là tôi nhất thời vẫn chưa tiếp nhận nổi việc yêu đương với em trai của bạn thân, tôi chưa từng nghĩ đến phải đối diện với Giang Nặc như thế nào, trước tiên tôi phải có thời gian thích nghi trước đã.