Chương 24 - Yêu Em Trai Của Bạn Thân
Lúc tôi còn đang nghĩ lời hắn là ý gì thì hắn đã vươn tay ra giữ lấy gáy tôi rồi hôn tôi.
Cảm giác mềm mại khiến tôi cứng đờ người ra, tim đập nhanh dữ dội đến nỗi muốn nhảy cả ra ngoài.
Trời ơi, Giang Ánh Cảnh hôn tôi rồi.
Hôn được một lúc thì hắn buông tôi ra.
“Lần này đã thử ra mùi vị gì chưa?” Giang Ánh Cảnh khàn giọng hỏi.
Tôi chỉ biết mặt mình nóng tới nỗi sắp biến thanh quả cầu lửa rồi.
Tôi che mặt, rất lâu sau mới thốt lên được một câu: “Chị là chị của em đó.”
Sao hắn lại có thể hôn tôi chứ?
Giang Ánh Cảnh nghe thấy câu này liền cười rộ lên, cười đến nỗi tức ngực.
Hai mắt Giang Ánh Cảnh nheo lại, tay hắn xoa xoa đầu tôi, nói: “Em gọi chị là chị thì chị thật sự coi em là em trai đấy à?”
“Không thì sao?” Tôi hỏi lại.
Hắn dứt khoát nói: “Em muốn làm bạn trai của chị.”
Tôi ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói gì.
“Sao thế? Không bằng lòng à?”
Im lặng mấy giây rồi tôi cúi đầu xuống, nói: “Chị không thích yêu nhỏ tuổi hơn.”
Cũng không có lòng tin vào tình yêu kém tuổi.
“Chị đang sợ gì chứ? Cách biệt tuổi tác? Cảm thấy em chưa trưởng thành sao?”
Giang Ánh Cảnh nâng mặt tôi lên rồi nhìn tôi chăm chú, giọng nói trầm thấp kèm theo chút mê hoặc, “Chị nhìn em đi, chị có dám nói không có chút cảm giác rung động nào không?”
Ánh mắt của hắn sâu thẳm và chăm chú dường như có thể hút tôi vào trong đó, tôi không dám thở mạnh, cố gắng kiềm chế trái tim mình, nhưng nó không nghe lời tôi mà cứ đập liên hồi, càng ngày càng đập nhanh.
Nếu như đây không phải rung động vậy thì là gì?
“Có một chút.” Tôi bị đánh bại, thành thật nói: “Có chút cảm giác.”
Vừa nói xong thì đôi môi mềm mại kia lại áp xuống, mặt càng ngày càng nóng bừng lên, đã là lần thứ hai rồi, lần thứ hia trong ngày mà hắn hôn tôi.
Môi vừa chạm đã lập tức rời ra, hai trán của chúng tôi áp vào nhau, hắn nói: “Nếu đã có cảm giác vậy thì chi bằng yêu đương với đứa em trai này thử xem?”
Yêu đương? Với Giang Ánh Cảnh?
Tôi bối rối giữ chặt góc áo, không biết trong đầu nghĩ gì mà lại đáp hắn bằng một câu ‘Ừ’, có lẽ là bị hôn đến nỗi đầu óc lú lẫn rồi chăng?
Giang Ánh Cảnh nắm tay tôi khẽ mỉm cười trông rất đẹp trai, hắn nói: “Không cho chị nuốt lời đâu.”
Tôi nhìn mười ngón tay chúng tôi đan vào nhau, độ ấm từ lòng bàn tay chạy dọc theo cánh tay đến tận đáy lòng mà không khỏi mỉm cười, cram giác này hình như cũng không tệ.
“Làm sao đây? Em vẫn muốn hôn.”
“Hả?” Tôi nghe không rõ.