Chương 23 - Yêu Em Trai Của Bạn Thân

Đầu óc tôi nhất thời trống rỗng, động tác như cứng đờ giữa không trung, miếng dưa hấu rơi xuống mặt bàn.

Cái tên này sao cứ nói mấy lời khiến người ta sốc thế nhỉ, cái gì mà tiêu chuẩn chọn người yêu chứ?

Giang Ánh Cảnh lấy cái xiên tre trong tay tôi đi rồi cắm vào một miếng dưa hấu khác đưa tới miệng tôi một cách rất tự nhiên, nói: “Há miệng ra.”

Miếng dưa hấu có hơi lớn nên tôi không cắn hết được, đành giả vờ cắn một miếng nhỏ.

Sau đó!

Sau đó tôi nhìn thấy Giang Ánh Cảnh cho miếng dưa hấu tôi cắn dở vào miệng, vẫn còn cảm thấy chưa đủ mà liếm liếm khóe miệng, cười nói: “Ngọt thật đó.”

Tôi giật mình đột ngột đứng dậy, tay chân không biết nên để đâu cho phải, hắn đã ăn miếng dưa hấu mà tôi cắn dở!

Tôi muốn nói chuyện nhưng lại bị nghẹn miếng dưa hấu chưa kịp nuốt nên ho sặc sụa.

Hành động của hắn càng chứng minh thêm phỏng đoán của tôi là đúng.

Nếu như không phải thích tôi vậy thì là gì? Hắn là người mắc bệnh sạch sẽ, sao lại có thể ăn miếng dưa hấu mà tôi cắn dở chứ?

Nếu như không thích tôi vậy thì tại sao lại tự nhiên nắm tay tôi?

Đang nghĩ thì Giang Ánh Cảnh kéo tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn tay tôi, “Không phải em chỉ ăn một miếng dưa hấu thôi sao, sao chị lại kích động như thế? Em cũng đã hôn chị đâu mà.”

 

Hôn, hôn tôi? Giang Ánh Cảnh rốt cuộc là muốn nói thêm bao nhiêu lời khiến người ta kinh ngạc nữa chứ?

“Em đứng đắn chút đi.” Tôi lườm hắn.

“Em không đứng đắn sao?” Hắn ngồi thẳng dậy, “Vậy em sẽ đứng đắn hơn.”

Hắn hơi sáp người lại, mắt ngang tầm với mắt tôi, ý cười trong ánh mắt vừa dịu dàng vừa nghiêm túc không gì sánh được, tôi nghe thấy hắn nói:

“Tống Mang, em có thể theo đuổi chị không?”

Hai mắt tôi mở to nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm, Giang Ánh Cảnh nói muốn theo đuổi tôi.

“Sao không nói gì? Lại bị em dọa sợ rồi à?” Hắn chìa tay ra nhéo mặt tôi, nói: “Đồ ngốc đáng yêu.”

Tôi mím môi, thành thật mà nói thì tôi không hề ghét bỏ hành động thân mật này.

Hắn cụp mắt xuống không biết nhìn đi đâu, yết hầu chuyển động hai cái, mỉm cười nói: “Chị còn nhớ những lời chị nói lúc say không?”

“Hả? Gì cơ?”

Hắn ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt quyến rũ, chậm chạp nói: “Chị nói chị muốn hôn em.”

Tôi không thừa nhận! tôi chưa từng nói lời này!

Giang Ánh Cảnh nhìn chằm chằm tôi một lúc, thấy tôi không nói gì liền đau khổ nhăn mặt.

“Loại chuyện này cũng không thể để con gái chủ động được.” Ngừng lại một lát, hắn nói tiếp: “Đúng là hời cho chị rồi, em chủ động, chịu thiệt một chút.”