Chương 44 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ

Tôi bĩu môi ghét bỏ nói: “Anh thiển cận thật đấy, anh bị tiền che mờ hai mắt rồi.”

Lục Minh Kỳ bật cười: “Ý của anh là, với cái tính tham tiền của em chắc chắn sẽ không ưng mấy thứ khác.”

Thì ra tôi mới là đứa thiển cận.

Con người tôi kể ra cũng lạ, ăn sung mặc sướng từ nhỏ, thế mà trong mắt lại chỉ có mỗi tiền.

Bít tết được bưng lên, Lục Minh Kỳ cắt thành miếng nhỏ rồi đưa cho tôi.

Bỗng anh nói: “Đúng là anh rất muốn có một thứ.”

Hai mắt tôi sáng như đèn pha ô tô: “Anh nói mau.”

“Về nhà rồi nói với em.”

Anh thần thần bí bí, tôi còn tưởng là thứ gì đó quan trọng lắm cơ.

Vừa về đến nhà tôi đã nôn nóng hỏi anh.

Ai biết anh lại bỏ tôi lại một mình, đi vào trong phòng làm việc rồi đóng cửa phòng lại, còn khóa trong.

Tôi ngồi ở cửa chưa được năm phút thì anh đi ra, tay còn cầm tờ A4.

Hồi nhỏ Lục Minh Kỳ có học thư pháp, thành quả rõ rệt, mấy dòng chữ ngắn ngủn nhưng nét nào ra nét đấy, cứng cáp, rất đẹp.

“Em ký đi.”

Tôi cầm lấy tờ giấy lên, trên đó có viết.

1 Bên B hứa sẽ không bao giờ ly hôn với bên A.

2 Bên B hứa sẽ không bao giờ phản bội bên A.

3 Bên B hứa sẽ không bao giờ vứt bỏ bên A.

Bên A là chữ ký của anh.

Quả nhiên là gian thương, tất cả đều là trách nhiệm và nghĩa vụ của bên B.

Tôi nhìn anh: “Cái này không có hiệu lực pháp luật đâu.”

“Anh biết.” Anh nhét cây bút vào trong tay tôi rồi nói: “Anh tin em không phải là người nói lời nuốt lời.”

Đây là lý do tôi dùng để trả lời qua loa anh vào ngày Lục Minh Tinh nổi đ.i.ê.n chạy đến đây.

Tôi không biết anh nói câu ấy là muốn chế nhạo hay ám hiệu gì cho tôi.

Nếu như anh đã muốn thì tôi cũng vui vẻ ký tên vậy.

Lục Minh Kỳ như nhặt được vàng, anh cẩn thận cất nó trong két sắt.

Tôi đứng bên cạnh cười anh: “Anh yêukiểu học sinh cấp hai hả?”

Anh quay đầu nhìn sang rồi thản nhiên trả lời tôi: “Thế mới bảo em không ưng thứ gì hơn vàng.”

“Một tờ giấy vụn thôi mà.”

Lục Minh Kỳ giả vờ ngạc nhiên: “Không ngờ em lại so sánh tình cảm sâu đậm của mình với giấy vụn đấy.”

Tôi không đấu võ mồm với anh nữa, anh vui là được.

Hôm sinh nhật anh tôi vẫn ra ngoài mua mười chỉ vàng rồi đặt trên bàn làm việc của anh.

Hình như tờ giấy đó rất có tác dụng.

Kể từ hôm đó, anh không còn cố chấp tìm bác sĩ hỏi thăm về cách chữa khỏi bệnh cho tôi nữa, anh cũng không thường xuyên dẫn tôi đến những chỗ để hoài niệm quá khứ.

Sau khi tôi biết anh không phải là nam phụ si tình thì rất sẵn lòng bồi dưỡng tình cảm với anh, quan hệ của cả hai cũng dần thân thiết hơn.

Đó là điều hiển nhiên bởi chúng tôi đều là tuýp người đối phương thích.

Trước Tết chúng tôi có đặt lịch đi khám sức khỏe.

Do là người đã có gia đình, lại chậm kinh mười mấy ngày, bác sĩ cẩn thận bảo tôi đi khám thai.

Trước đây cũng như thế, tôi cũng chẳng mấy bận tâm, nhưng sau khi nhận được kết quả cả tôi và Lục Minh Kỳ đều hết hồn.

Tôi mang thai rồi.

Đứa trẻ đã được ba tuần tuổi, cuối cùng cũng yên ổn nằm trong bụng tôi.