Chương 45 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ

Lục Minh Kỳ miệng thì nói không có con cũng chẳng sao nhưng thực tế anh lại rất vui.

Chiều hôm ấy, bạn bè và người thân ai cũng biết chuyện tôi đang mang thai.

Đứa trẻ còn nhỏ nên vẫn chưa thấy rõ.

Tiểu Lý vừa mới về nhà họ Lục được mấy tháng nay lại bị điều đến đây.

Cô ấy không có kinh nghiệm trong chuyện này nên chỉ tới giám sát người làm làm việc, với cả thỉnh thoảng nói chuyện với tôi cho tôi đỡ buồn.

Lục Minh Tinh và Liên Dung đặc biệt chuẩn bị đồ bổ mang đến thăm tôi.

Tình cảm ổn định, trông cậu ấy cũng chín chắn hơn trước rất nhiều, mặc âu phục đeo cà vạt, đầu tóc được chải chuốt theo phong cách trưởng thành, trông rất ra dáng.

Trước đây Lục Minh Kỳ từng đánh Lục Minh Tinh, cậu ấy cũng không để bụng, chào hỏi tôi xong thì chạy đến phòng làm việc tìm anh trai.

Liên Dung và Tiểu Lý ngồi chơi với tôi ngoài phòng khách

Tiểu Lý nói sắp đến ngày vui của Lục Minh Tinh với Liên Dung rồi, hình như Lục Minh Lễ cũng đã có bạn gái, dạo này nhà họ Lục gặp rất nhiều chuyện vui.

Liên Dung đã biết chuyện tôi bị rối loạn trí nhớ từ lâu, chỉ là ngày trước không tìm được cơ hội thích hợp, lần này gặp nhau cô ấy cũng không cầm lòng được mà hỏi tôi kỹ hơn.

Sau khi tôi kể mọi chuyện cho Liên Dung nghe, cô ấy và Tiểu Lý đều ôm bụng cười nghiêng cười ngả.

“Trùng hợp thật đấy, không ngờ nữ phụ độc ác lại trùng tên với chị, nữ chính lại thích ăn bánh trung thu nhân hạt sen.”

“Đâu chỉ có thế.” Tôi nói: “Ban đầu nữ chính còn dây dưa với ba anh em nhà giàu, hơn nữa cô ấy còn là tình cũ của cậu ba, nữ phụ độc ác lại là vợ của cậu hai.”

Liên Dung cười chảy nước mắt: “Nên chị mới nói với Lục Minh Tinh những lời ấy, chị nghĩ sau này em sẽ không chọn anh ấy, thà rằng ngăn cản kịp thời sao?”

Tôi xấu hổ sờ sống mũi: “Chị nghĩ cùng cảnh vai phụ tội gì phải làm khó nhau, ngày đó thấy dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc được của nó trông rất đáng thương.”

Hai anh em Lục Minh Kỳ ra khỏi phòng làm việc thì nghe thấy câu ấy.

Thành kiến của Lục Minh Tinh dành cho tôi cũng tan thành mây khói, bây giờ cậu ấy rất vui vẻ chủ động bắt chuyện với tôi.

Tôi xấu hổ sờ sống mũi: “Chị nghĩ cùng cảnh vai phụ tội gì phải làm khó nhau, ngày đó thấy dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc được của nó trông rất đáng thương.”

Hai anh em Lục Minh Kỳ ra khỏi phòng làm việc thì nghe thấy câu ấy.

Thành kiến của Lục Minh Tinh dành cho tôi cũng tan thành mây khói, bây giờ cậu ấy rất vui vẻ chủ động bắt chuyện với tôi.