Chương 43 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ

“Bạn của tôi ơi, cậu ngon, ngoài kia có biết bao nghệ sĩ nugu muốn tìm cậu làm mẹ đường? Đám đàn ông tớ quen cũng có hội nhóm của mình, sau khi làm quen với tớ lại rất thích tìm mối cho anh em, chúng ta đã nói rõ với nhau từ trước, cậu cứ nhận số liên lạc trước rồi sau coi như không có chuyện gì xảy ra mà.”

“Chuyện cỏn con, bọn họ đã mở miệng, chúng ta dỗ dành vài câu là xong, tớ cũng đâu biết đầu cậu có vấn đề đâu.”

Tôi hỏi: “Cậu còn hóng chuyện của chồng tớ với Liên Dung, còn bảo cô ấy ngay cả người đã có vợ rồi cũng không tha.”

“Hóng hớt hóng hớt thôi mà, hi hi, tớ cũng không coi mấy lời đồn đại linh tinh trong giới thượng lưu là thật, nói đùa với cậu thôi.”

Quả nhiên là chị em cây khế.

Dám đùa kiểu này.

“Chồng cậu yêu cậu, cậu còn chưa thỏa mãn sao? Có thể tìm được tình yêu đích thực trong giới thượng lưu thật sự rất kỳ diệu, nếu cậu còn băn khoăn thì đối xử tốt với anh ấy một chút, tháng sau là sinh nhật của anh ấy, cậu đừng quên đấy?”

Tôi ngớ người.

Suy nghĩ một lát, đột nhiên một con số xuất hiện trong đầu tôi.

Cũng may, cũng may.

Tôi thở phào.

Trương Loan nhắc nhở rất kịp thời, tôi còn chưa chọn quà sinh nhật cho Lục Minh Kỳ.

Lục Minh Kỳ là một người thực tế y như tôi, mấy năm trước mỗi lần đón sinh nhật, anh đều tặng tôi những món đồ xa xỉ có thể tăng giá, còn tôi lại tặng anh vàng, có thể giữ được giá trị.

Anh không nói gì, chắc hẳn rất thích chúng.

Năm nay tình huống đặc biệt, tôi muốn làm khác đi, tặng quà khiến anh cảm động, khiến anh vui.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại giật mình nhận ra, tôi không biết anh thích gì cả.

Trong suy nghĩ của tôi Lục Minh Kỳ là một người coi trọng sự nghiệp, anh rất hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi chinh chiến trên thương trường.

Còn tôi thì ở nhà ăn no chờ đắp chiếu, cũng không đỡ đần được gì cho anh trong sự nghiệp, anh lấy tôi, có thể nói là được cả sự nghiệp lẫn tình yêu.

Nhưng hợp tác là do bố với anh trai tôi phụ trách, tôi chẳng biết gì cả, tự dưng muốn làm cho anh một cái dự án, không thiết thực lắm.

Tôi cũng không hiểu đầu tư, có mối ngon toàn là anh kéo tôi theo.

Đưa tiền mặt cho anh cũng không hợp lý, bởi tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi cũng là tiền của anh.

Hôm nay Lục Minh Kỳ tan làm đúng giờ.

Anh đã đặt chỗ ở một nhà hàng gần ngay công ty.

Có lẽ thấy tôi ủ rũ, anh lo lắng hỏi: “Em thấy khó chịu ở đâu à?”

Tôi cắn dĩa, quyết định không tốn nơ ron thần kinh nữa mà hỏi thẳng anh.

“Sinh nhật anh, anh muốn em tặng quà gì?”

Hình như Lục Minh Kỳ đã quá quen với cái kiểu này của tôi, anh rất bình tĩnh nói: “Sinh nhật vẫn còn sớm mà.”

“Tháng sau rồi.”

“Mấy năm trước, toàn một hôm trước sinh nhật em mới đến ngân hàng mua vàng.”

Tôi lúng túng nói: “Năm nay em muốn tặng anh quà tốt hơn.”

“Anh không nghĩ em có thể tìm ra được thứ tốt hơn cả vàng đâu.”

Vàng giữ được giá, tất nhiên là tốt rồi.