Chương 8 - Vai phụ


- Chân cậu bị sao thế?

- Bị bỏng nhẹ thôi. Cậu làm cái gì thế, đưa đây cho tôi!

- Sao lại bỏng? Sao cậu không cẩn thận mà lại để bị bỏng thế này? Bỏng nhẹ mà phải quấn băng à?

Bình không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào mắt Minh như muốn nói “Liên quan gì đến cậu!”. Minh hiểu ý, có chút bối rối, anh gật đầu tự nhận mình đã quan tâm nhiều hơn mức cần thiết.

- Để tôi giúp cậu vứt cái này.

- Không cần.

- Sao cậu vẫn cứ cứng đầu như trước nhỉ? Tôi chỉ muốn giúp cậu như bạn bè thôi…

“Như bạn bè – không như bạn bè thì có thể là gì đây?” – Thoáng trong đầu Bình hiện ra câu hỏi, câu nói của Minh khiến cô thức tỉnh. Cô thấy mình đang ngộ nhận, cứ nghĩ mình có quyền giận hờn và cứng đầu như sáu năm về trước. Bây giờ khác rồi, Minh trước mặt cô không còn là Minh mà cô được phép giận dỗi, cô cũng không còn là cô của những ngày có thể thoải mái nghĩ và làm theo ý mình. Có lẽ đã đến lúc cô buông bỏ thứ cảm xúc nặng nề mà cô đang dành cho Minh, vì giờ họ cũng chỉ như bạn cũ, bạn lâu rồi mới gặp lại. Bình mỉm cười gượng gạo.

- Tôi xin lỗi, chỉ là tôi muốn xuống dưới để hít thở chút không khí trong lành vào buổi sáng thôi.

- Để tôi giúp cậu! Đứng đây chờ tôi.

Nói rồi Minh mở cửa nhà anh, chưa đầy một phút trở ra với đôi dép bông đi trong nhà.

- Nó hơi to, nhưng sẽ vừa chân này.

Minh đặt đôi dép ngay dưới chân Bình, cô đi một chiếc vào chân trái, còn chân phải do bị cấn băng nên xỏ vào khá khó khăn. Bỗng Minh cúi xuống, quỳ một gối trước Bình, tay nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng đỡ chân phải của cô khiến cô không kịp phản ứng. Anh giúp cô đi chiếc dép còn lại. Bình đóng cửa nhà rồi cà nhắc đi về phía thang máy. Minh muốn đỡ Bình, nhưng anh biết cô sẽ từ chối nên chỉ bước bên cạnh, trong tay anh là túi rác nhà cô. Thang máy mở, anh bước vào trước rồi đưa tay ra.

- Tôi cũng chỉ giúp cậu như bạn bè thôi…

Bình nhìn anh, vài giây sau cô đưa tay nắm lấy cổ tay Minh để tiện bước vào thang máy. Anh bấm số. Họ im lặng.

- Khánh có tốt với cậu không? – Minh bất giác thốt ra câu hỏi đang suy nghĩ trong đầu.

- Ừm.

- Cậu vẫn ổn chứ?

- Ừm.

- Cậu có cảm thấy hạnh phúc không?

Câu trả lời bỏ ngỏ vì cửa thang máy mở. Một người phụ nữ mặc váy ngắn ôm sát cơ thể, mùi nước hoa nồng xộc vào mũi của bất cứ ai đứng gần bước vào thang máy. Cô ta nhìn thấy Bình, ánh mắt rà soát từ trên xuống dưới rồi nhếch môi cười, sau đó quay lưng lại, cô ta ấn nút xuống tầng hầm. Đến tầng một, Minh bước ra trước và lại đưa tay ra, nhưng lần này Bình không nắm lấy mà muốn tự đi. Người phụ nữ kia không tránh đường, vẫn đứng ngay giữa thang máy khiến Bình khó khăn để đi ra. Tiện tay đang đưa ra, Minh đẩy nhẹ cô ta xích qua để Bình có lối đi.

- Nhờ cô tránh qua một chút!

Người phụ nữ kia vì bất ngờ nên trợn mắt, miệng há hốc, mắt cô ta đảo nhanh liếc Bình rồi đến Minh. Môi cô ta bặm chặt chừng như đang cố kìm lại thứ gì đó trong miệng, nhưng rồi không thốt ra. Cuối cùng Bình cũng rời được khỏi thang máy. Tay Minh lại đưa ra.

- Phải xuống bậc thang mà.

Bình do dự vài giây rồi miễn cưỡng nắm lấy cổ tay Minh để bước xuống. Anh giúp cô bỏ rác vào thùng rồi đỡ cô lại ngồi xuống ghế đá gần đó, anh cũng ngồi cùng. Bình nhắm mắt hít thật sâu, nhẹ nhàng thở ra. Tóc cô lại bị gió thổi tung lòa xòa khắp mặt. Nhìn thấy vậy, Minh vô thức đưa tay chạm vào vì muốn vén tóc cho Bình, cô mở mắt lấy hai tay đẩy tay anh ra.