Chương 9 - Vai phụ

- Cậu làm gì vậy?

- Tôi xin lỗi…

Minh quay mặt đi. Trong câu xin lỗi của anh không chỉ dành cho cái chạm tóc vô thức vừa rồi, anh còn muốn xin lỗi cô vì sự hèn nhát của mình. Nếu như sáu năm trước không vì cảm thấy mình thua kém Khánh quá nhiều, có lẽ bây giờ anh đã không phải sống một cách khó khăn như thế này, không phải chứng kiến cô trong tình trạng này, cũng không phải chỉ “như bạn bè” thế này.

- Cậu không phải đi làm à?

- Đi chứ!

- Vậy sao giờ này còn ngồi đây?

- Cậu ghét phải gặp tôi thế cơ à?

Minh quay sang nhìn thẳng vào mắt Bình khiến cô bối rối, nhưng trong thoáng chốc cô đã lấy lại bình tĩnh.

- Không phải… - Cô nhìn về hướng khác – Chỉ là… “gặp cậu tôi không biết mình phải làm sao” – Đoạn chỉ nằm trong suy nghĩ của Bình không thể thốt thành lời, nhưng Minh hiểu Bình nên cũng không muốn làm khó cô.

- Không phải là tốt rồi, chỉ cần cậu không thấy ghét khi gặp tôi là tốt rồi.

- Bây giờ chúng ta đều đã khác xưa, tôi đã có gia đình và có con trai…

- Tôi biết.

- Còn cậu?

- Tôi à, tôi vẫn vậy.

Bình không hỏi thêm nữa, mặc dù câu trả lời của Minh còn khiến cô thắc mắc. Anh vẫn vậy là vẫn độc thân hay vẫn là người vì đam mê và tham vọng mà theo đuổi đến cùng. Có thể họ vẫn có thể là bạn, nhưng giữa họ đã có một khoảng cách về không gian và thời gian, họ trở nên gượng gạo, khách sáo và e ngại như thể đối phương là người lạ chỉ mới vừa làm quen. Hơn nữa, Bình còn cảm thấy có chút bất an với trái tim mình.

- Tôi sẽ đưa cậu lên nhà rồi đi làm.

- Cậu cứ đi đi, tôi muốn ngồi đây thêm chút nữa.

- Nhưng chân của cậu… - Ánh mắt Bình nhìn Minh có ý muốn đáp “tôi ổn” khiến anh chấp thuận, gật đầu nhẹ. – Đưa điện thoại của cậu đây!

Bình lấy điện thoại trong túi ra, chưa kịp hỏi để làm gì thì anh đã cầm lấy.

- Được rồi, số của tôi, có gì cần cứ gọi nha.

Trao điện thoại lại cho cô, anh rời đi vì có cuộc gọi đến, có lẽ là khá quan trọng nên Minh mới vội vàng vậy, hay là đàn ông đến độ tuổi nào đó sẽ trở nên vội vàng, sẵn sàng bỏ mặt cả người bên cạnh. Còn lại một mình Bình, cô nhắm mắt hít thở bầu không khí trong lành, tạm gác lại những nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần.
“Anh đi công tác một tuần, em sắp đồ cho anh nhé! Lát anh ghé nhà lấy vali đi luôn. Em nhớ xếp chiếc áo caro xanh anh mới mua, đi gặp đối tác cho tự tin.”

Bình nhận được tin nhắn từ Khánh. Cô nhanh chóng bôi thuốc vào vết thương, băng bó rồi vào phòng ngủ xếp đồ cho chồng. Dường như chuyện này đã quá quen thuộc, đến mức cô không cần phân vân xem sẽ chuẩn bị gì, đặt vào đâu… mọi thứ đều sắp đặt nhanh gọn lẹ trong vòng 30 phút. Bình vẫn hay nghe mấy chị hàng xóm cũng làm-vợ-nhàn-rỗi như cô nói với nhau kiểu an ủi rằng: “Thôi thì chấp nhận lấy chồng làm sếp thì cũng chấp nhận cảnh một mình nhiều hơn người khác. Mà có con thì cũng vui rồi, chồng cũng không để mình thiếu thốn gì nên biết điều chút cho êm ấm cửa nhà.” Mưa dầm thấm lâu, Bình từ không đồng tình mà nói ra quan điểm của mình, đến im lặng lắng nghe, rồi giờ đây cô dường như đã đồng thuận. 

Khánh mở cửa nhà, anh vẫn với dáng vẻ vội vàng, kéo vali từ tay Bình - khi này đã chờ sẵn. Anh quay đi nhưng rồi khựng lại, nghĩ ra điều gì đó rồi quay lại nhìn Bình, tiến tới ôm cô vào lòng - cái ôm đã từ lâu chưa từng lặp lại:

- Anh đi rồi về, hai mẹ con ở nhà vui vẻ, về sẽ có quà.

Bình trong phút chốc bỗng tìm lại được cảm giác ấm áp đã nguội lạnh từ lâu. Cô gật đầu nhẹ trong lòng anh, nước mắt lưng tròng. Nhưng giây tiếp theo cô lại phải hụt hẫng nhẹ vì Khánh buông cô ra rồi nhanh chóng kéo vali rời khỏi nhà, đóng cửa mà không ngoái lại nhìn cô. Cô nhìn xuống chân mình, dù đã tháo băng nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn ra vết bỏng đỏ đang dần lên da non, vậy mà người chồng đầu ấp tay gối lại không hề hay biết.