Chương 7 - Vai phụ
- Yên ơi, ra ăn nhanh còn giúp chị đưa Cà Rốt đến trường! - Tiếng Bình vọng vào, cô cố tình nói to để giải vây cho Yên. Nghe tiếng chị gọi, Yên cũng bừng tỉnh và bật ngay chế độ kiềm chế, tạo một nụ cười giả trân quay lại đáp lời Khánh.
- Em hơi mạnh tay tí, tính em hơi thô, anh rể thông cảm nha. - Nói rồi Yên bước đi thật nhanh, không để Khánh có cơ hội cau có thêm với mình.
Vẫn mang sực bực bội, Khánh bước tới bàn ăn nhìn một lượt đồ ăn trên bàn, anh cảm thấy ngán mấy món ăn quá quen thuộc này rồi. Anh cầm cốc sữa Bình đã chuẩn bị, uống một hơi cạn.
- Anh có cuộc họp sớm nên anh không ăn sáng nữa, mấy chị em ăn đi nha. Anh đi làm đây!
Bình cố gắng đứng dậy, đi về phía cửa chính, mở tủ giày để lấy cho Khánh đôi giày. Khánh nhìn đôi giày vợ đã chọn trong giây lát rồi anh tự lấy một đôi khác từ tủ ra.
- Em vẫn cứ thế, chẳng tinh tế lựa chọn đồ chút nào.
Lời Khánh nói như nhắc đúng điều mà Bình đang không muốn nghĩ đến, cô mím chặt môi, rồi khẽ khàng nói để Khánh đủ nghe thấy:
- Phải, em không tinh tế nên chọn sai…
- Hôm nay cả mấy chị em em bị cái gì vậy?!
Khánh hỏi cảm thán rồi mở cửa rời nhà. Trong thoáng chốc anh đã nhìn thấy vết thương ở chân Bình, nhưng vì vội và đang bực nên anh làm bộ như không thấy gì. Bình cũng chẳng kì vọng sự quan tâm từ anh nữa, cô quay lại bàn ăn.
- Chị ổn chứ? – Nhiên chau mày sau cặp kính dày cộp, ánh mắt cô nhìn chị mình đầy lo lắng.
- Chị ổn mà, em cứ đi làm đi.
- Em và Yên sẽ đưa Cà Rốt đi học, hôm nay chị cứ ở nhà nghỉ ngơi, chiều em sẽ về sớm đón Cà Rốt luôn.
Lúc này, Cà Rốt nhìn xuống chân mẹ thấy đang quấn băng thì mếu máo.
- Mẹ đau hả mẹ?
Bình đi cà nhắc đến bên Cà Rốt, hai tay cô ôm mặt cậu con trai bé nhỏ, an ủi.
- Một chút thôi, mẹ sẽ mau khỏe thôi. Hôm nay Cà Rốt cùng các dì đến trường nhé, mai mẹ khỏe rồi mẹ lại đưa Cà Rốt đi học.
Thằng bé vẫn mếu máo, nhưng ngoan ngoãn gật đầu chào mẹ để cùng đi với hai dì.
Cửa vừa đóng là, Bình trút tiếng thở dài kìm nén đã lâu. Cô nhìn một lượt quanh phòng, bỗng không biết mình nên bắt đầu từ đâu và nên đi đến đâu. Loại phụ nữ như cô nói rảnh rỗi thì đúng là rảnh rỗi, vì cả ngày chỉ ở nhà, một tuần đi chợ vài lần, chồng đi làm, con cũng đi học nên rất rảnh. Mà nói bận rộn thì cũng khá giống bận rộn, nhìn xem bộ quần áo trên người mua cách đây hai năm, mái tóc bao lâu nay chỉ mỗi một kiểu, vóc dáng đúng kiểu bà nội trợ… làm gì có người nào rảnh rỗi mà đến bản thân cũng không chăm sóc được?
Bình đi vào bếp gom túi rác – điều cô vẫn làm mỗi sáng sau khi mọi người đều ra khỏi nhà, đều có việc để làm và có nơi để đi. Thật ra cô rất biết ơn vị chủ khu chung cư đã không xây dựng hệ thống nơi bỏ rác ngay cạnh mỗi phòng, vì như vậy mới có cớ để cô khuyến khích mình bước ra ngoài, nếu ngay cả bỏ rác cũng chỉ mất vài bước chân thì có lẽ cô chẳng bao giờ biết mặt hàng xóm. Xuống khuôn viên, cô thường gặp được các bà mẹ, con gái, con dâu của nhà nào đó cũng sống trong khu chung cư này. Đôi lúc cô hỏi số căn hộ của mọi người, nhưng cũng nhanh chóng quên bởi chỉ hỏi thôi mà chẳng bao giờ họ ghé thăm hay mời nhau đến nhà. Họ thường dành mười lăm đến ba mươi phút để trò chuyện – những chuyện không đầu không cuối, rồi chào nhau vội vã trở về “chiếc hộp” của mình. Mấy năm nay Bình đã quen với điều đó, lúc đầu cô còn cảm thấy hụt hẫng, nhưng lâu dần cô hiểu và có lúc người vội vàng đó chính là cô.
Bình mở cửa, nhưng cô chưa biết phải xỏ dép như thế nào với cái chân băng bó. “Hay là thôi hôm nay không đi nữa…” đang nghĩ trong đầu như vậy thì cửa nhà đối diện mở ra. Nhanh như chớp, không đợi Bình đóng cửa trốn tránh, Minh đi đến nắm lấy túi rác của Bình.