Chương 6 - Vai phụ

- Ăn sáng thôi!

Bình gõ cửa phòng Yên và Nhiên, cô đi đến trước phòng của hai vợ chồng, nhẹ nhàng mở cửa, Khánh vẫn đang ngủ. Cô quay lại vào bếp để bưng tô canh nóng ra bàn ăn nhưng gần tới nơi thì cô bị trượt tay, tô canh nóng rơi xuống sàn nhà vỡ toang, đánh thức tất cả mọi người trong nhà. Bàn chân cô bỏng rát.

- Chị hai!

Yên và Nhiên đồng thanh, cả hai đều thảng thốt la lên. Yên bế Cà Rốt để ngăn thằng bé không chạy đến chỗ Bình, còn Nhiên vội vàng tới đỡ Bình vào nhà tắm để xử lý vết bỏng. Lúc đi ngang qua phòng ngủ, Khánh vừa mở cửa bước ra, khuôn mặt còn ngái ngủ, ánh mắt anh đảo quanh nhà và nhanh chóng phân tích được sự việc.

- Em đúng thật là…

Anh chẳng nhìn xuống chân cô, chỉ nhìn vào mắt cô với vẻ đầy trách móc vì sự hậu đậu của vợ. Khánh đóng cửa phòng một cách lạnh lùng. Yên cảm thấy bực mình, cô nổi giận định sẽ nói chuyện với Khánh, nhưng bị Bình dơ tay ngăn lại.

- Em đưa cháu vào phòng cho đến khi chị dọn xong chỗ kia nha.

- Sao chị lại… - Yên định trách Bình quá nhẫn nhịn, nhưng cô kìm lại được vì chợt nhớ ra những điều kiện hiện tại mà chị em cô có được là do Khánh tạo ra, Bình nhẫn nhịn là đúng và ở phận em gái như cô lại càng cần nhẫn nhịn. Cổ họng Yên nghẹn đắng, cô nuốt cơn giận vào trong.

- Mẹ có đau không? – Cà Rốt nhìn chằm chằm vào bàn chân đỏ ửng của mẹ, vẻ mặt như sắp khóc, thật sự trong lòng thằng bé buồn lắm, nó cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ vì thấy mọi người chẳng ai cười nên nó cũng buồn theo.

- Mẹ không sao. – Bình mỉm cười, Cà Rốt nhìn thấy mẹ cười thì trong lòng nó bớt buồn hơn.

Yên đưa Cà Rốt quay vào phòng mình còn Nhiên đỡ Bình vào phòng tắm. 

Bình nhớ lại ngày trước, lần đầu tiên cô ghé đến căn nhà này, cô vô ý bị đứt tay khi nấu ăn, lúc đó Khánh còn xót xa hơn cả cô. Chỉ một vết thương nhỏ ở tay thôi mà cô nhận ra có lẽ với anh cô là một điều gì đó rất quý giá, rất đáng trân trọng, hay như chính anh thổ lộ rằng cô là cả thế giới của anh. Bây giờ thì anh còn không muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra với “thế giới” của mình, chỉ lạnh lùng cứa vào tim cô những vết thương không thể thấy nên cũng khó chữa lành.

Tô canh bị vỡ, những mảnh sứ sắc nhọn vung khắp nơi trên sàn nhà, Bình chỉ bị bỏng thôi, nhưng cô cảm giác như khắp cơ thể của mình đang rỉ máu. Từng giọt một được rút cạn khỏi trái tim, khỏi lồng ngực khiến cô khó chịu và đau đớn vô cùng.

Khánh thay xong quần áo, mở cửa phòng bước ra thấy cả nhà đang ngồi ăn sáng. Anh đi thẳng vào bếp mở tủ lạnh nhìn một lúc rồi quay ra gọi Bình:

- Em không mua sẵn chai giải rượu nào cho anh à? 

- Em để trong kệ bếp ấy.

- Ở đâu? Vào lấy cho anh nào!

Cả Yên và Nhiên đều khựng lại không nuốt nổi, các cô gái cảm thấy anh rể mình trở nên thật quá đáng, không hỏi han gì chuyện đã xảy ra mà chỉ quan tâm đến nhu cầu cá nhân. Yên bực mình đứng bật dậy.

- Chị để chỗ nào em vào lấy cho!

- Ừ em lấy giúp chị, ở ngăn tủ thứ 2 phía trên bếp nấu.

Yên bước vào nhà bếp, mặt hơi cau có mở cửa tủ bếp rồi với lấy chai giải rượu đặt cạnh chỗ Khánh đứng rồi lạnh lùng quay đi.

- Này! Em đang dùng thái độ gì đấy Yên? - Khánh đã nhận ra sự khó chịu của Yên.