Chương 5 - Vai phụ

Khuya, Khánh trở về nhà trong trạng thái say khướt và hơi thở nồng nặc men rượu. Anh còn không thể bấm nổi mã khóa nên đứng ngoài đập cửa ầm ầm khiến Cà Rốt đang ngủ giật mình khóc òa. Yên đang làm bài tiểu luận, dù đã đeo phone nghe nhạc nhưng tiếng động mà Khánh gây ra khá lớn, khiến cô không thể tập trung được. Yên rời bàn học, mở cửa phòng thấy Bình đang ôm Cà Rốt trên tay, thằng bé khóc vẫn chưa chịu nín. 

- Sao dạo này em thấy anh Khánh hay say xỉn thế chị? Đêm nào cũng về khuya nữa.

Bình không đáp lại câu hỏi của Yên, chỉ ôm Cà Rốt trao cho Yên.

- Dỗ cháu giúp chị.

Bình vội vàng ra mở cửa, còn Yên đưa thằng bé vào phòng mình đóng cửa lại. Khi dứt tiếng gõ cửa, Cà Rốt được Yên vỗ về nên thôi khóc, mắt lim dim muốn ngủ tiếp.

- Anh làm Cà Rốt thức giấc đấy.

Bình vẫn dịu dàng vừa đỡ chồng, vừa nhỏ nhẹ nhắc chồng. Khánh không nói gì, đi được vài bước thì anh cảm thấy buồn nôn, đẩy vợ ra để vào nhà vệ sinh. Khánh đẩy mạnh nên cánh tay Bình bị va vào ghế, đau buốt. Cô về phòng ngủ chuẩn bị đồ cho chồng thay, bỗng nước mắt cô cứ thế rơi không phải vì cánh tay đang đau nhức mà vì một điều gì đó cô không dám nghĩ tới.

Khánh liêu xiêu đi vào phòng, mắt anh vẫn nhắm và dang hai tay ra ý muốn vợ thay đồ cho mình. Bình không nói một lời nào, cô chỉ hiểu ý chồng rồi tới gần anh để mở từng chiếc nút áo sơ mi cùng dây nịt. Cả người anh nồng nặc hơi men, Bình không dám hít thở mạnh khi đứng gần anh. Trong lúc Bình đang loay hoay với chiếc dây nịt, Khánh mở hé mắt ngắm nhìn vợ mình, anh bỗng thấy vô quyến rũ lạ thường. Anh lao tới cô, đẩy cô nằm ngửa ra giường, hai tay anh xiết chặt tay cô xuống giường rồi hôn khắp mặt, cổ và vai cô. Bình không phản kháng, cô nghiêng đầu một bên và trơ một cảm xúc, nước mắt tiếp tục tràn ra. Khánh nhận thấy sự thiếu “hợp tác” của vợ, cũng vừa kịp nhìn thấy nước mắt của cô, anh buông tay, nằm ngửa ra giường. Anh đã có chút tỉnh táo hơn.

- Em sao vậy? Sao thờ ơ với anh vậy?

- Câu đó phải để em hỏi mới đúng.

- Em nói vậy là sao? Lại ở nhà rảnh quá nên muốn gây sự với anh phải không? 

Nói rồi Khánh bực bội tháo nốt dây nịt ném mạnh xuống sàn, anh tự mình thay nốt bộ đồ ngủ. Dường như sự giận dữ đã khiến anh tỉnh táo hơn. Anh không nói thêm gì mà chỉ nằm xuống giường, mặc kệ Bình.

Bình nằm quay lưng lại với chồng, hai tay cô đưa lên xiết chặt khuôn miệng để khóc không bật ra thành tiếng. Cả người cô run lên. Từ ngày lấy anh, cô đã quen với cảnh Khánh đi về rất muộn và thường say khướt, cô biết là anh như vậy vì công việc, nhưng thật khó khăn để chấp nhận đó là hiển nhiên. Cô nghĩ có lẽ trên thế giới này có vô số phụ nữ đang sống cuộc đời giống cô, điều đó từng giúp cô có niềm an ủi vì ít nhất cô không lạc lõng. Nhưng sức chịu đựng của con người có giới hạn, một khi yêu thương đã đến ngưỡng chịu đựng, nó sẽ biến thành sự nổi giận, oán trách. Bình vẫn chưa nổi giận hay oán trách Khánh một lần nào, chỉ có điều cô cảm thấy có thứ gì đó sắp vỡ tung, khó chịu vô cùng.

Đêm cứ thế dài ra với người phụ nữ không biết mình đang nắm giữ điều gì trong tay, ngay cả tương lai của mình, cô cũng cảm thấy mông lung vô cùng. Cô thở dài nhưng không dám phát thành tiếng, như sợ làm vỡ bóng đêm giúp che khuất nỗi buồn trong lòng cô.