Chương 4 - Vai phụ
“Tình yêu không có trước và sau, chỉ là lời nói ra sớm hay muộn mà thôi…”
Bình đã gửi cho người đó một tấm thiệp cùng với món quà mừng anh đạt được học bổng du học Anh. Chỉ có thế, sau đó hai người không còn liên lạc với nhau. Cô tất bật chuẩn bị cho hôn lễ, còn anh cũng vì chuyến đi dài mà tạm gác chuyện tình cảm sang một bên. Họ đã dừng lại như thế mà chưa hề có sự bắt đầu, chỉ như hai người bạn và sau cùng vẫn chỉ là bạn.
Ngày hôm nay gặp lại anh, nhìn anh đã khác xưa rất nhiều, từ vóc dáng đến khí chất, có lẽ giờ anh cũng đã trở thành một người thành đạt. Bình tự hỏi bản thân một cách ngu ngốc rằng có cảm thấy tiếc không, có thấy đã bước một bước sai không? Rồi hình ảnh cậu con trai nhỏ Cà Rốt hiện lên trong đầu kéo cô về với thực tại, cô lắc đầu mạnh để gạt đi những ý nghĩ không phù hợp với mình ngay lúc này. Phải rồi, cô không hối hận, cũng không cảm thấy mình đã sai, bởi vì Cà Rốt là tất cả đối với cô. Bình vuốt lại tóc, cô nghĩ Cà Rốt đã dậy và đang tìm mình, ý nghĩ ấy khiến cô nhận thức mạnh mẽ rằng mình đã làm mẹ và bây giờ chỉ nên sống vì gia đình nhỏ mà thôi.
…
- Chú có thấy mẹ của con đâu không?
Minh vừa ra khỏi cửa thì gặp một cậu bé tầm khoảng 3 tuổi đứng trước cửa nhà đối diện, có lẽ nó ra ngoài vô ý đóng cửa khóa tự động nên không thể vào lại được. Nhìn cậu bé, Minh chợt nhớ tới một người.
- Con ở nhà này à?
Thằng bé gật đầu, hai tay dụi mắt như sắp khóc.
- Đừng sợ, chú sẽ giúp con tìm mẹ. – Minh ngồi xuống đưa tay vỗ về thằng bé.
- Cà Rốt!
Cửa mở, một cô gái với vẻ mặt còn ngái ngủ và có chút lo lắng kéo vội thằng bé về phía mình. Chưa đầy mười giây, đường nét trên mặt cô giãn ra khi nhìn thấy Minh, lần này cô chuyển sang trạng thái vô cùng ngạc nhiên.
- Hoàng Minh! Anh làm gì ở đây vậy?
- Chà, nhóc con lớn nhanh thật đấy, anh suýt nữa nhận không ra luôn.
Cô gái vuốt lại tóc cho gọn gàng, mỉm cười với Minh. Cà Rốt ngơ ngác nhìn hai người họ, rồi thằng bé bỗng nhiên reo lên:
- Mẹ!
Cả Minh và cô gái đều hướng mắt về phía Cà Rốt cất tiếng gọi.
- Cà Rốt… - Bình đáp lại con trai. Cô đã thấy Minh.
- Cậu vẫn còn ở đây sao?
- Hai người gặp nhau rồi à? – Cô gái trẻ ôm lấy Cà Rốt, tỏ vẻ thắc mắc.
- Lúc nãy bọn anh có gặp ở trước thang máy. Bọn em sống ở đây à?
Cô gái trẻ gật đầu, không giấu nổi niềm vui vì gặp được Minh, nhưng cô phải đón nhận sự lạnh lùng của chị gái mình.
- Yên, em đưa Cà Rốt vào nhà đi, chị có chuyện cần nói với Minh.
Yên không phản đối, vì trước nay chưa bao giờ cô hay Nhiên phản đối bất cứ điều gì mà Bình yêu cầu. Yên nói lời chào với Minh rồi ôm Cà Rốt vào nhà, cửa đóng lại.
- Cậu vẫn thế nhỉ, rất nghiêm khắc với các em.
- Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, sao cậu lại có mặt ở đây?
Bình biết ở độ tuổi như cô thì không nên nghĩ đến trường hợp Minh vì mình mà có mặt ở đây, nhưng tình huống vừa rồi khó có thể khiến cô không suy diễn. Anh đứng trước cửa nhà cô, lại còn có cả Yên cùng Cà Rốt. Rốt cuộc anh muốn gì mà lại đến đây, cô rất muốn biết.
- Cậu đừng hiểu lầm, con trai của cậu ra khỏi nhà mà không vào lại được vì cửa bị khóa tự động. Hơn nữa…
- Hiểu lầm?
- Ừm, ý tôi là không phải tôi cố ý tìm nhà cậu đâu.
Có một thứ gì đó như vừa vỡ ra trong lồng ngực Bình, hóa ra cô vẫn không thay đổi, giàu trí tưởng tượng và luôn muốn hiểu mọi chuyện theo cách của mình. Minh hiểu điều đó nên dù biết sẽ làm cô buồn, anh nghĩ mình vẫn nên giải thích mọi chuyện.
- Ừm. Tôi vào nhà đây!
- Nhà tôi ở ngay đây. – Mình chỉ về cánh cửa đối diện. – Cũng không phải vì cậu đâu, chỉ là trùng hợp thôi.
- Ừm, tôi biết rồi.
Bình bấm mã khóa cửa, nhưng không hiểu tại sao cô lại quên mất dãy số cô đã bấm hàng trăm lần. Cô chần chừ, ngón tay đưa ra rồi nắm lại. Cô quay lại nhìn Minh.
- Cậu đang định đi đâu phải không?
- À ừ, tôi đi ăn sáng.
- Vậy cậu đi đi.
- Vậy… tôi đi trước nha.
- Ừ. – Bình gật đầu, trên môi nở nụ cười gượng gạo.
- À, con của cậu có đôi mắt giống cậu, rất sáng và đẹp.
Minh quay đi, Bình ngẩn người nhìn theo anh cho đến khi anh khuất sau dãy hành lang. Rất lâu rồi mới lại có người nhắc cho cô biết về đôi mắt của mình và người cho cô biết điều đó luôn chỉ có một người – là Minh. Cô nhìn chăm chăm vào cánh cửa đối diện nhà mình, cô vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với Minh, cũng không nghĩ sẽ gặp lại Minh trong hoàn cảnh này. Họ từng là hàng xóm, bạn thân rồi suýt là gì đó của nhau, nếu như…
Nếu như có thể biết được lựa chọn nào là tốt nhất cho bản thân thì cũng sẽ không bao giờ phải nói nếu như.