Chương 20 - Vai phụ
- Khánh à, anh biết em mà, em là người hiểu lý lẽ nên cũng sẽ biết đàn ông như anh có trăng hoa bên ngoài là chuyện bình thường, em chỉ cần nhẫn nhịn đợi anh quay về. Nhưng không phải vì anh, càng không phải vì cô ta mà em muốn chúng ta kết thúc. Em chỉ vì bản thân mình mà thôi.
- Em đừng như vậy, chúng ta có thể làm lại từ đầu mà… - Khánh nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc của Bình.
- Có thể cho tới bây giờ, anh không thể nhìn thấu hết những tổn thương em đang gánh chịu, bởi tâm tư của anh khác tâm tư của em. Hơn nữa, em muốn được sống như mình đã từng muốn sống trước khi quá trễ.
- Bình à, mọi thứ bây giờ còn kịp, em cứ làm những gì em muốn.
- Em xin lỗi – Bình rút tay mình ra khỏi tay anh, cô gạt nước mắt rồi mở túi xách lấy ra tờ giấy đã chuẩn bị từ trước, đẩy về phía anh. – Em thật sự đã rất khó khăn khi đưa ra quyết định này. Nhưng em xin anh, nếu còn thương em, hãy vì em một lần mà nghe theo mong muốn của em.
- Em không cần anh nữa sao? – Khánh nhìn vào tờ đơn xin ly hôn, câu hỏi của anh nhỏ đến mức như để tự hỏi chính mình.
- Em xin lỗi…
Bình đứng lên, cô rời khỏi quán để lại anh vẫn ngồi nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên bàn. Ly hôn – là cách tốt nhất để trả anh về là anh và để cô lại là cô.
Băng qua đường để về nhà, Bình biết cuộc sống sắp tới của mình có thể sẽ gặp rất nhiều khó khăn, bởi cô đã dựa vào anh quá lâu. Nếu hỏi cô có còn yêu anh không, câu trả lời là “có”, nhưng trên đời có một thứ tình yêu gọi là “Buông Tay”. Ngay từ đầu người như cô không thuộc về thế giới của anh, chỉ tại cô cố chấp cố thay đổi bản thân để dung hòa với anh, cuối cùng khiến trong mắt anh, cô một màu, không còn sự khác biệt. Bên anh cần một người phụ nữ tinh tế hơn, biết nhẫn nhịn nhưng cũng biết khiến mình tỏa sáng trước anh. Còn cô, sẽ khó khăn nhưng cô sẽ bước lại từ đầu, theo đuổi những gì mình muốn làm và nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn.
Đêm không quá dài cũng không quá ngắn, đủ để những con người còn nhiều suy tư có thời gian tĩnh lặng ngẫm lại mọi điều đã và đang diễn ra.
“Anh nhớ em…”
Bình tạm dừng việc gõ bàn phím, liếc nhìn màn hình điện thoại vừa báo tin nhắn đến. Cô không mở đọc vì biết người nhắn tin là ai khi ba chữ “anh nhớ em” hiện lên. Bình quay lại tập trung vào màn hình laptop, cô muốn bắt đầu tìm một công việc đúng với sở thích thích và chuyên môn của mình. Sau khi đã chọn được một số nơi đang tuyển dụng vị trí phóng viên, Bình mở word để bắt đầu viết CV và thư xin việc.
“Có ai nhận một người đã ở nhà nội trợ hơn 4 năm rồi không?” – Cô vừa gõ phím, vừa tự đặt câu hỏi. Cô nhún vai, tỏ ý “Thôi mặc kệ”, tập trung hoàn thành nốt CV của mình.
Việc gửi CV qua email hoàn tất, cô gập máy để đi làm việc nhà. Từ ngày Khánh rời đi, mọi thứ vẫn vậy. Sau khi hai người chia tay, cô cảm thấy biết ơn anh nhiều hơn là hận anh như nhiều cặp vợ chồng sau ly hôn khác. Căn nhà này là của anh nhưng anh để lại cho chị em cô. Anh cũng không đòi quyền nuôi nấng Cà Rốt mà chỉ xin được gặp con vào 2 ngày cuối tuần. Anh không đến tìm gặp cô sau mỗi lần say rượu, có chăng chỉ là mỗi ngày vài tin nhắn nói nhớ cô. Không hiểu sao Bình lại có cảm giác như hồi còn chưa kết hôn với anh khi nhận được những tin nhắn ấy. Có phải vì đã quá lâu cô không được ai nói nhớ nên bây giờ dù anh là chồng cũ, cô vẫn không thể nổi giận hay oán hận anh, cứ thế vui vẻ đón nhận tin nhắn của anh.
Bình xách túi rác đi bỏ. Đã một tuần nay cô không gặp Minh, dù là sáng sớm hay chiều tối, cửa nhà Minh cứ đóng chặt bất động. Cô chợt nghĩ nếu sắp tới cô có thể đi làm, hai người họ sẽ càng có ít khả năng chạm mặt nhau nhưng như vậy cũng tốt, cô cảm thấy vẫn là không nên gặp nhau quá nhiều.