Chương 19 - Vai phụ
Khánh mở cửa phòng ngủ, thấy Bình đang ngồi cạnh giường Cà Rốt để vỗ về cho thằng bé ngủ, anh đi thẳng vào phòng tắm để rửa vế thương. Bình biết chồng mình vừa vào phòng, nhưng cô vờ như không nhìn thấy hay nghe thấy. Trong lòng cô giờ đây là một khoảng trống rỗng, cô cũng không có ý định hỏi lý do vì sao anh không bắt máy lúc cô và con cần nhất. Cô nghĩ anh sẽ có hàng ngàn lý do, nhưng chưa chắc chúng đều là sự thật. Với cô có một sự thật lớn hơn cả đang chiễm chệ tâm trí cô: Khánh đang ngoại tình.
Khánh mở cửa phòng tắm, thấy Bình đã nằm nghiêng nhắm mắt. Anh nhẹ nhàng tắt đèn, tiến đến nằm cạnh rồi vòng tay ôm lấy cô. Bình giả vờ ngủ nên cô không động đậy gì, dù trong lòng cô rất muốn hất tay anh ra khỏi người mình - cánh tay đã ôm ấp một vài người phụ nữ khác. Khánh tiếp tục ghé sát vào cổ vợ, đặt một nụ hôn lên cô, rồi hai nụ hôn, ba nụ hôn… anh lật ngửa người vợ mình. Một cái tát bất ngờ khiến Khánh choáng váng. Bình ngồi bật dậy. Cô nhìn chằm chằm vào anh - lúc này đang bất động chưa thốt nên lời. Trong bóng tối có đèn ngủ mờ ảo, nước mắt cô lăn dài trên má như những hạt châu lấp lánh.
Trong đầu cô có nhiều lời muốn thốt lên, nhưng mọi thứ cứ nghẹn lại nơi cổ họng. Cô rời khỏi giường, bước nhanh về phía cửa phòng. Khánh định thần bật dậy định đuổi theo cô thì Bình quay lại nói bằng giọng điềm tĩnh:
- Nếu anh còn tôn trọng em thì xin anh hãy để em một mình, ngay lúc này.
Khánh nhìn vợ đóng cánh cửa lại, anh nằm ngửa ra giường, trong đầu lại hồi tưởng chuyện của 6 năm trước, rồi 4 năm trước. Lòng anh đầy sợ hãi.
——
Bình ngồi rất lâu trước màn hình máy tính, cô mở trang văn bản lên và nhìn chằm chằm vào đó. Cô nhắm mắt, hít thật sâu rồi mở mắt, thở ra nhẹ nhàng. Hai tay đặt lên bàn phím, cô bắt đầu gõ chậm rãi từng chữ, giống như người lần đầu học đánh máy.
ĐƠN XIN LY HÔN
Dạo gần đây Khánh thường về nhà đúng giờ, anh cũng không say khướt để đến mức mỗi lần về nhà là đập cửa ầm ầm. Dù Bình không nói chuyện, không nhìn anh, cũng không nằm ngủ cùng giường với anh, nhưng Khánh không hề nổi giận, không thắc mắc và càng không ép buộc cô làm theo ý anh như trước đây. Căn nhà vốn đã im ắng nay càng trở nên tĩnh lặng hơn.
Bình mở cửa vào phòng ngủ của hai vợ chồng, cô đặt Cà Rốt xuống giường của thằng bé rồi đến gần anh.
- Em có chuyện muốn nói với anh…
- Ừ được, vợ chồng mình đi dạo rồi nói chuyện. – Khánh vui vẻ ra mặt.
Bình gật đầu.
Họ cùng nhau đi dạo nhưng Bình lại không nói tiếng nào, Khánh cũng không dám hỏi, chỉ im lặng đi cùng cô mà chờ đợi.
- Mình vào quán café kia đi! – Cô chỉ tay về quán café đối diện khu chung cư.
- Ừ được.
Họ bước vào quán, cô và anh ngồi đối diện nhau. Họ vẫn như trước, cùng nhau gọi một loại đồ uống.
- Em đã suy nghĩ rất lâu…
- Em nói đi, anh sẽ lắng nghe mà.
- Em…
Nhân viên phục vụ đi tới khiến câu nói của Bình ngưng lại. Nước đặt xuống, phục vụ rời đi và câu chuyện tiếp tục.
- Rất lâu rồi em không nói với anh những điều em muốn, vì điều em muốn nhất là được ở bên anh.
Khánh mỉm cười.
- Nhưng bây giờ, sau khi suy nghĩ rất lâu và rất kỹ, em muốn… mình chia tay.
Câu nói của Bình như hòn đá lớn đè nặng xuống đầu Khánh, anh choáng váng, máu bắt đầu dồn lên mặt.
- Em đang nói gì vậy?
- Hơn 4 năm qua em đã nghĩ rất nhiều cho anh, nhưng bây giờ em ích kỷ chỉ muốn nghĩ cho bản thân mình. Anh rất tốt với em, anh cũng cho em có được Cà Rốt, nhưng sau cùng thì chúng ta vẫn luôn có rào cản, bởi thế giới của anh không dành cho người như em. Ngược lại, thế giới của em quá chật hẹp, bé nhỏ nên không dung nạp được anh nữa rồi.
Cô bắt đầu rơi nước mắt.
- Em vẫn còn giận anh chuyện cô gái kia phải không? Anh đã cắt đứt hoàn toàn với cô ta rồi, giờ anh chỉ có mình em thôi!