Chương 21 - Vai phụ

Ở thành phố, cảnh “nhà ai nấy sống” đã quá quen với Bình. Ngày cô mới đặt chân vào Sài Gòn, cô không nhớ nổi mình đã mất bao nhiêu thời gian để vượt qua nỗi bàng hoàng vì cuộc sống nơi đây. Ở trọ sát nhau mấy năm liền cũng chỉ nói chuyện số lần chưa đếm hết hai bàn tay huống hồ nếu là nhà riêng thì càng kín cổng cao tường, đứng cao 3m vẫn khó nhìn thấy bên trong. Vậy nên, chuyện vợ chồng cô chia tay cũng chỉ là chuyện của riêng nhà cô, chẳng ai quan tâm hay nếu có biết, họ cũng chỉ đứng xì xầm từ xa. Bình nghĩ như vậy cũng tốt, bớt chuyện thị phi.

Thang máy xuống đến tầng 20 thì dừng lại vì có người vào, Bình thoáng chút bất ngờ vì người bên ngoài thang máy là cô gái đã từng đi cùng Khánh, nhưng sau đó cô thả lỏng cơ thể, quay mặt chỗ khác để tỏ ra không hề biết cô ta.

- Cuối cùng thì chị cũng bị anh ta bỏ rơi giống tôi thôi… - Yến vừa ngắm bộ móng mới làm hôm qua vừa buông lời nhắm vào Bình.

Theo lẽ thường thì Bình nên đánh Yến, thậm chí cô đã tưởng tượng ra cảnh mình nắm tóc Yến từ phía sau mà giật thật mạnh, dùng sức khiến cô ta trở thành thảm hại nhất. Nhưng sau câu nói của Yến, Bình bỗng thấy lòng mình an yên đến lạ, bởi cô biết cô và Yến không hề giống nhau, ngay cả cách anh rời xa hai người cũng khác nhau: Cô ta bị anh bỏ rơi, còn cô chính là người chọn cách để anh lại mà rời đi. Chưa bao giờ giống nhau.

Bình mỉm cười, đợi thang máy mở cửa thì bước ra mà không đáp lại lời nào, cũng không tỏ thái độ khiến Yến đứng đơ ra nhìn cô bước đi.
Tiết trời Sài Gòn những ngày đầu mùa mưa thật giống một cô gái uỷ mị, mỏng manh, dễ tổn thương, chỉ vài cơn gió đưa đẩy chạm vào mây mà cũng khiến trời làm mưa rả rích như cô gái dễ rơi lệ.

- Cậu vẫn ổn chứ?

An nhẹ nhàng đặt cốc capuchino nóng xuống bàn, kéo ghế ngồi đối diện Bình.

- Theo cậu thì thế nào? – Bình đưa cốc capuchino lên hít thật sâu để làn khói thơm len lỏi vào từng hốc mũi, khiến tế bào thần kinh của cô giãn ra, thoải mái vô cùng.

- Trông cứ như đang giả vờ ổn ấy!

- Thì đúng là như thế mà…

Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười.

- Cậu quyết định đi làm lại thật à? Hay là đến chỗ mình, mình sắp xếp cho cậu một công việc.

- Cậu sẽ trả mình bao nhiêu? Mười, mười lăm hay hai mươi? – Bình chống cằm chờ đợi.

- Mình biết ngay cậu sẽ như vậy mà!

- Biết rồi mà còn hỏi mình đến chỗ cậu làm, để con bé Yên ở đây hành cậu là đủ rồi, mình mà còn vậy nữa thì cậu biến thành mẹ của chị em mình mất.

- Cái con nhỏ này! – An đánh nhẹ vào vai Bình. – Nhìn cậu là mình hết hứng yêu đương với cả kết hôn rồi.

- Này, đừng lấy mình ra làm lý do cho cái sự ế lâu năm của cậu. Tại cậu ham công tiếc việc quá nên mới thế này thôi. Buông bớt đi là có ngay thôi.

- Không thích! - An lắc đầu – Ngồi chơi nha, mình vào trong một lát.

Bình gật đầu. Khi cô lấy Khánh, rất nhiều bạn bè tỏ ra ngưỡng mộ, có những người còn thể hiện sự ghen tỵ vì cô lấy được người chồng vừa giàu, vừa giỏi, có tướng mạo hơn người, lại không phải đi làm kiếm tiền mà vẫn ăn sung mặc sướng như bà hoàng. Sau cùng những người ấy đều lãng quên cô, chỉ có An không nói ngưỡng mộ, không thể hiện ghen tỵ, càng không mơ ước được như Bình mà luôn có mặt khi Bình cần, giúp đỡ Bình chăm sóc việc học của Yên, không quên động viên Nhiên vượt qua khó khăn trong công việc. Một người bạn như thế, Bình cảm thấy kiếp trước cô phải sống phúc đức lắm thì kiếp này mới gặp được.

An là người cứ tin tưởng và theo đuổi con đường đã chọn đến cùng, vừa là giảng viên đại học vừa làm chủ Yumi Coffee. Đã có những lúc nhìn vào An, Bình cảm thấy nuối tiếc vì không đủ bản lĩnh để sống cuộc đời như mình mong muốn. Thật may mắn vì ngay lúc này đây An vẫn bên cô, nhắc cho cô biết mọi điều đều có sự bắt đầu và kết thúc, bắt đầu thế nào không quan trọng, chỉ cần kiên định bước theo điều đã chọn thì sẽ nhận được kết thúc viên mãn. Có lẽ, chuyện của cô với Khánh cũng là như vậy.

Đang miên man nghĩ thì cô nhận được cuộc gọi đến, đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ:

- Chào chị Bình, em là Ngọc bên toà soạn báo X, bên em có nhận được CV của chị và em gọi chị để mời chị đến phỏng vấn. Chị có thể thu xếp thời gian vào sáng mai lúc…

Bình như nín thở để nghe rõ từng từ người đó nói. Cô được mời đi phỏng vấn.

An bước ra định sẽ đưa cho Bình vài món đồ thì không còn thấy cô bạn của mình nữa. Cô nhìn đồng đồ đeo tay, đã gần đến giờ lên giảng đường, cô quay vào nhà để chuẩn bị.