Chương 18 - Vai phụ

Khánh trở về nhà, sau khi nghe câu chuyện Cà Rốt đi lạc, Bình đi tìm, Minh xuất hiện từ Yên và Nhiên, anh mở điện thoại kiểm tra nhưng không thấy cuộc gọi nào. Khánh rời khỏi nhà, trong đầu anh đã an tâm chuyệ Cà Rốt, nhưng rất lấn cấn vế cuối của câu chuyện Yên và Nhiên đã kể. Anh bấm điện thoại gọi cho Bình. 

Cửa thang máy mở, anh nhìn thấy bên trong là vợ con mình cùng với người đàn ông khác – anh biết Minh. Chuông điện thoại vẫn đang reo.

- Ba! – Cà Rốt chạy tới ôm chân Khánh.

- Ừm ba đây. – Khánh bế con lên, nhìn hai người còn đứng trong thang máy với vẻ cần một lời giải thích.

- Cảm ơn cậu vì đã giúp tôi tìm Cà Rốt. Tôi về trước đây!

Rời khỏi thang máy và ôm lấy Cà Rốt từ tay Khánh, cô đi thẳng vào nhà không quay đầu lại. Khánh định quay đầu đuổi theo vợ, nhưng sự chú ý của anh đổ dồn vào người đàn ông kia. Minh cũng bước ra, hai người đàn ông mặt đối mặt, cả hai đều muốn hỏi đối phương rằng “Chuyện gì đang xảy ra?”.

- Tại sao cậu đi cùng vợ tôi?

- Tôi cũng muốn hỏi anh tại sao lúc vợ anh cần thì anh không có mặt?

- Đó là chuyện của vợ chồng tôi, tôi đang hỏi cậu: Tại sao lại đi cùng vợ tôi?

- Anh lắm quyền quá nhỉ? Vợ anh thì anh có quyền bỏ mặc bất cứ lúc nào như vậy à?

Họ không ai nhường ai, cứ liên tục đặt câu hỏi cho đối phương.

- Cậu! – Khánh nắm cổ áo Minh.

- Tôi từng nói với anh những gì anh quên rồi sao? Nếu anh không thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy thì tôi sẽ không để cô ấy ở lại bên anh.

Khánh đấm Minh một cú mạnh hết sức có thể.

- Cậu lấy cái quyền gì mà muốn vợ tôi rời xa tôi! Cô ấy đã là vợ tôi và chúng tôi còn có con.

Minh cười khẩy.

- Vợ anh! Con anh! Người đàn ông không khiến vợ hạnh phúc và không bảo vệ được con của mình thì lấy gì đáng tự hào mà khoe ra.

- Mày!

Lần này Minh không để Khánh ra tay, anh túm lấy cổ áo Khánh rồi đánh trả nhanh đến mức Khánh không kịp chống đỡ. Minh thực hiện liên tiếp ba cú đấm khiến Khánh choáng váng ngã nhào xuống nền hành lang.

- Một cho Bình, một cho Cà Rốt và một vì anh không thực hiện đúng lời hứa với tôi!

Minh chỉnh lại cổ áo, quay lưng bỏ đi. Cho tới lúc Minh đi khuất sau dãy hành lang, Khánh mới gượng đứng dậy, mặt anh đau nhức. Anh sờ tay lên môi, có máu. Anh nắm tay đấm một cú mạnh xuống nền gạch nhưng không hề thấy đau đớn, vì có một cơn đau khác đang dần tái hiện sau màn ký ức đã mờ nhạt từ lâu. Lời hứa, lời mà anh đã hứa với Minh, Khánh chợt nhớ lại, cảm thấy nghẹn ngào.

6 năm trước.

- Anh thích Bình, chú có thể xúc tác giúp anh được không? Nghe bảo hai đứa chơi thân lắm. - Khánh đặt cốc bia xuống, tay khoác vai Minh.

- Anh có thật lòng không? Bình không phải kiểu con gái mà anh có thể đùa giỡn đâu.

- Thật chứ! Không thật thì anh đâu cần nhờ đến em họ là chú.

- Thôi được, em sẽ nói tốt về anh với Bình. Nhưng nhớ là phải thật lòng.



4 năm trước.

- Em cũng thích Bình, mà không, em yêu Bình. – Minh lè nhè trong men rượu.

- Chú say rồi! Chú nói cái quái gì vậy, bọn anh sắp kết hôn rồi, đừng có mà nói linh tinh.

- Em không say! Anh! – Minh chỉ tay về phía Khánh – Em sắp rời khỏi Việt Nam, em biết mình không còn cơ hội với Bình, vì cô ấy cũng yêu anh. Với em chỉ cần như vậy là đủ. Mà anh phải hứa với em một chuyện!

- Ừ, chú cứ nói đi…

- Phải khiến Bình hạnh phúc, nếu anh không làm được, em sẽ cướp Bình từ anh, mặc kệ anh là anh họ hay anh ruột, mặc kệ Bình còn yêu anh hay không, mặc kệ hai người đã có con hay chưa!

- Chú say thiệt rồi… - Khánh cười ha hả - Ừ, anh hứa.



Dòng ký ức tưởng đã bị chôn vùi theo năm tháng nay lại ùa về trong tâm trí Khánh, anh vô tình quên mất những điều ngày xưa đã “Ừ hứa” với Minh, bởi anh nghĩ Bình sẽ luôn thuộc về anh, vì cô không còn gì khác ngoài anh nên anh cũng an tâm không khắc ghi lời hứa. Hạnh phúc của Bình, có lẽ ngay từ đầu đã bị anh tước đoạt. Khánh đấm mạnh tay xuống nền hành lang lần nữa, hơn cả tức giận, nỗi sợ hãi Bình sẽ rời xa mình lớn dần lên trong anh.

Đàn ông hay đàn bà cũng đều giống nhau, chỉ khi có người thứ ba xuất hiện thì mới biết người bên cạnh mình bấy lâu nay đang hạnh phúc hay là bất hạnh vì mình.