Chương 17 - Vai phụ

Bình gần như đã kiệt sức. Cô đã chạy đến ban quản lý để nhờ thông báo và có người tìm giúp, nhưng Cà Rốt chỉ mới ba tuổi, thằng bé sẽ hoảng sợ khi nhận ra mình đã bị lạc mất mẹ. Nghĩ đến chuyện Cà Rốt phải khóc vì không thấy mình, tim Bình như muốn vỡ vụn, lồng ngực đau như xé. Khi gọi cho Khánh không được, cô đã gọi cho Nhiên và Yên, nhưng giờ tan tầm kẹt xe nên không biết chắc khi nào hai người mới tới.

“Phải gọi cho ai đó có thể đến đây ngay” – Bình nghĩ vậy và bắt đầu lục tìm danh bạ. Cô hoang mang đến mức không gõ chính xác tên bất cứ ai. Và rồi tên Hoàng Minh xuất hiện trong danh bạ, cô định lướt qua, nhưng công viên này gần khu chung cư, có thể bây giờ Minh đang ở nhà, anh có thể đến được đây nhanh nhất. Nghĩ thế nên cô bấm gọi.

Bình gọi tên con và đi tìm.

Đã hơn một tiếng trôi qua, dòng người thưa dần, điều này khiến cô càng sợ, bởi lỡ như có ai đó đem con trai cô đi, cho đến khi nơi đây không còn một ai và cũng không thấy Cà Rốt, cô nghĩ mình sẽ chết mất. Cô ngồi bệt xuống đất, khóc như một đứa trẻ.

- Mẹ…

Bình nghe thấy tiếng Cà Rốt vừa gọi mẹ vừa khóc đến gần hơn, cô ngẩng đầu lên, lau hết nước mắt. Đúng là Cà Rốt, thằng bé ào đến ôm lấy mẹ mà khóc nức nở, cô cũng khóc.

- Ổn rồi. - Minh ngồi xuống vỗ về vào lưng Bình.

- Làm thế nào mà cậu tìm được Cà Rốt vậy? – Bình vuốt tóc Cà Rốt, nhìn thằng bé đang ngồi ăn kem ngon lành.

- Là thằng bé tìm thấy tôi đó.

- Sao cơ?

- Tôi nghe cậu gọi xong thì chạy đến ngay, lúc đến cổng thì thằng bé chạy ra ôm lấy chân tôi, nó nhận ra tôi. Thì ra nó ngồi khuất sau xe bán bánh mì để đợi cậu, tôi nghe kể ai hỏi gì cũng không nói, chỉ bảo với cô bán bánh là mẹ nói phải ngồi đợi ở đây. Thằng bé rất thông minh.

Bình bật cười.

- May thật đấy.

Cô từng dặn Cà Rốt nếu đi học về mà chưa có ai đến đón thì ai hỏi cũng không trả lời nhiều, chỉ cần nói mẹ bảo ở đây, mẹ đi một lát sẽ về. Cô không ngờ Cà Rốt vẫn nhớ và áp dụng cả trong trường hợp bị lạc.

- Chắc vì thằng bé là con của cậu nên rất thông minh. Tôi còn nhớ cái ngày cả nhóm phóng viên trẻ phải đối mặt với câu hỏi khó mà nhân vật đưa ra, chẳng ai ngoài cậu có câu trả lời khiến nhân vật hài lòng. Tôi đã rất ấn tượng và phải lòng cậu ngay khoảnh khắc ấy. - Minh cứ miên man kể, quên cả việc anh vừa lỡ nói ra điều mình chôn chặt từ lâu. Lúc anh nhận ra cũng là lúc sự im lặng bao trùm hai người họ, mặc dù người qua lại rất đông, ồn ào, huyên náo.

- Ngày đó mẹ con có đẹp không chú? - Câu hỏi của Cà Rốt phá vỡ lớp màng gượng gạo. 

- Đẹp chứ! - Minh quyết đoán trả lời thằng bé.

- Thế mẹ con bây giờ thì sao chú? 

- Vẫn đẹp như ngày nào. À mà không, giờ mẹ con còn đẹp hơn vì có một bé trai đáng yêu là con yêu thương, chăm sóc. Phụ nữ sẽ luôn đẹp vì được yêu thương mà.

Cà Rốt dỏng tai lên nghe từng lời mà Minh nói, dù nó nửa hiểu nửa không. Nó há miệng wow, tròn mắt nhìn Minh đầy ái mộ. Vì nó cũng thấy mẹ đẹp lắm, nhưng không biết vì sao mà cũng không biết phải khen thế nào.

- Chuẩn! Chú Minh nói đúng ý của Cà Rốt luôn! - Cà Rốt đưa ngón tay cái ra hiệu dành cho Minh một like.

Cả Minh và Bình bật cười vì lời nói và cử chỉ đáng yêu của Cà Rốt. Minh rất để ý tới sắc mặt của Bình, anh không muốn giữa họ nảy sinh sự ngại ngùng, thật may có Cà Rốt ở đây, để anh thoải mái nói ra lòng mình mà không bị gượng gạo. 

- Hai mẹ con ăn gì chưa? - Minh quay sang hỏi Bình.

- Hai dì của Cà Rốt đang đợi cơm ở nhà, mẹ con tôi sẽ về nhà ăn cơm.

Nghe vậy Minh có chút hụt hẫng, anh tính dẫn hai mẹ con đi ăn một bữa ngon. Nhưng anh hiểu lựa chọn của Bình, anh không nài nỉ mà chỉ nói:

- Ừm, chúng ta cùng về.

- Nhưng… - Bình nghĩ đến Khánh, lo ngại chuyện đi cùng Minh sẽ làm Khánh giận. Nếu anh nhìn thấy cô đi cùng Minh thì đã sao, bởi cô gọi anh mà anh đâu nghe máy, dù là đang giận cô thì sao có thể không nghe máy và không quan tâm tới vợ con như vậy. Cô cảm thấy giận Khánh nhiều hơn, quay sang nhìn Minh, anh đang đợi cô nói tiếp. - Ừm, chúng ta cùng về.