Chương 12 - Vai phụ
Khánh trở về sau chuyến công tác một tuần, lần này anh không say nên có thể tự mở cửa vào nhà. Anh ngạc nhiên vì không thấy Bình ngồi đợi anh ở phòng khách như mọi khi. Mở cửa phòng ngủ, anh thấy Bình đang ngồi cạnh tấm ảnh cưới, tay cầm khăn lau chùi tỉ mỉ.
- Em làm gì vậy?
- Nó bám nhiều bụi quá, em muốn lau cho sạch.
- Em bị gì vậy, ở tầng 25 thì bụi vào thế nào được, phòng thì kín bưng.
Bình không đáp lời, tiếp tục lau.
- Ngày đó em cũng đẹp thật, anh mê nhất nụ cười của em. – Khánh chỉ tay vào bức hình. – Cả đôi mắt đó nữa.
Bình nhếch môi cười.
- Vậy bây giờ thì sao?
Khánh đi vòng rồi ôm Bình từ phía sau.
- Giờ em vẫn đẹp, vẻ đẹp mặn mà của người phụ nữ vì chồng vì con.
Bình lại cười, nụ cười có phần ghê tởm những lời Khánh vừa nói. Nếu hôm đó cô không chứng kiến cảnh kia thì có lẽ lời nói của anh lúc này sẽ khiến cô hạnh phúc, lại ảo tưởng mình đúng là thế giới của anh. Nhưng không phải.
- Chúng ta thành thật với nhau được không? – Bình ngừng lau bức ảnh cưới, tay cô xiết chặt chiếc khăn.
- Ý em là sao? – Khánh vẫn ôm Bình từ phía sau.
- Anh còn yêu em không?
- Không yêu mà sống với em ngần ấy năm à. – Khánh hôn lên vai cô.
- Khánh à… - cô cúi mặt – nhiều lúc em không biết mình đang sống hay chỉ đang cố gắng tồn tại.
- Sao hôm nay em toàn nói những điều vớ vẩn vậy?
Khánh buông tay đứng dậy, anh tỏ vẻ khó chịu rồi bỏ vào phòng tắm. Bình đặt bức ảnh cưới vào góc phòng. Cô đến bên giường Cà Rốt, thằng bé đang ngủ say, không biết nó đã mơ thấy gì mà lại mỉm cười. Cô đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu tựa thiên thần, nó khiến cô phần nào được an ủi, nguôi ngoai bớt nỗi tủi thân đang chế ngự trong lòng.
Bình lấy áo khoác, cô nghĩ mình cần hít thở một chút nên quyết định sẽ xuống khuôn viên đi dạo. Cô chưa bao giờ rời khỏi nhà vào giờ này, lúc nào cũng chỉ ngồi trong phòng để chờ Khánh nhưng hôm nay cô cho phép mình tháo bớt nút thắt do chính mình tạo ra. Khánh từ phòng tắm bước ra không thấy Bình, anh có suy nghĩ một chút về sự khác lạ của vợ, nhưng nhanh chóng gạt đi vì cơn buồn ngủ kéo đến. Anh tắt đèn rồi lên giường.
Bình không biết mình đã đi quanh khuôn viên bao nhiêu vòng, cũng không quan tâm bây giờ là mấy giờ, cô chỉ cảm thấy đi như thế này khiến cô khuây khỏa hơn, dù không giúp cô giải quyết được vấn đề chính. Cô và Khánh chỉ mới bên nhau bốn năm, nhưng câu trả lời cho câu hỏi “Anh còn yêu em không?” của cô lại như thể anh đã phải chịu đựng mà sống với cô trong thời gian dài, rất dài. Càng nhớ về câu nói của Khánh, cô càng đau lòng.
- Sao không ngủ mà lại ở đây vào giờ này?
Bình giật mình vì tiếng nói phía sau lưng mình, cô quay lại. Là Minh, anh mặc một bộ đồ thể thao.
- Tôi muốn hóng gió. – Bình lại tiếp tục đi.
- Chân cậu đã khỏi chưa? Một tuần rồi tôi không gặp cậu, cậu đi đâu à? – Minh chạy lên để bước song song với Bình.
- Tôi ở nhà.
- Cậu không thắc mắc vì sao tôi ở đây vào giờ này à?
- Không!
- Không tò mò chút nào sao?
- Không!
- Cậu định đi ở đây cả đêm hả?
- Không!
- Cậu có đang sống hạnh phúc không?
- Không!
Cả hai dừng lại, sự yên tĩnh của màn đêm như khiến họ có thể nghe được hơi thở và tiếng trái tim đập của đối phương.