Chương 13 - Vai phụ

- Tôi lên nhà đây!

Bình muốn rời khỏi tình huống này thật nhanh, nhưng tay cô bị Minh giữ lại, anh nói bằng giọng trầm ấm.

- Cậu thật sự không tò mò vì sao tôi có mặt ở đây sao?

- Được rồi, vậy cậu nói đi, sao cậu lại có mặt ở đây? – Bình cố rút tay mình ra khỏi tay anh, chờ đợi câu trả lời.

- Thôi, cậu lên nhà đi. - Minh buông tay.

- Cậu đang đùa với tôi đấy à? Nói đi! Sao cậu lại ở đây?

“Sao lại xuất hiện trước mặt tôi sau ngần ấy năm biến mất?” – Bình thật sự muốn hỏi câu này, nhưng cô biết mình không có quyền, hỏi rồi cũng chẳng để làm gì vì giờ mọi chuyện đã khác xưa rất nhiều.

- Tôi không đùa với cậu, nhưng tôi sẽ nói khi nào cậu thật lòng muốn biết.

- Không nói thì thôi!

Bình quay đi, Minh cũng không giữ cô, bởi chính anh lúc này cũng không tìm được lý do để giữ cô lại. Câu anh hỏi cô cũng là để hỏi anh, rằng anh trở về đây để làm gì, tại sao lại phải gặp lại cô, sao lại chỉ có thể đứng nhìn cô sống như vậy… Ở tuổi này rồi, anh chỉ muốn một lần được nghe và làm theo trái tim mình, nhưng lại không biết đang làm đúng hay đã sai. Anh không biết.

Bình giả vờ đi về phía thang máy, sau khi đứng nép vào một góc quan sát Minh, thấy anh dần chuyển bước tiếp tục chạy bộ, cô mới bước ra đi về phía ghế đá quen thuộc. “Giá như giờ có chỗ nào đó để đi bụi…” Ý nghĩ này chợt loé lên trong đầu cô, Bình thật sự không nghĩ ra được nơi mình có thể đi ngoài căn phòng ở tầng 15. Hơn nữa giờ này, với bộ đồ ở nhà, đi đâu được nữa. Bình khẽ trút tiếng thở dài, cô ngửa đầu lên nhìn trăng ngày 15, vậy mà lại bị mây mù che khuất. Cô lại thở dài thêm lần nữa, tự nghĩ có lẽ nên trở về trước, từ từ nghĩ cách thêm để gỡ rối mớ bòng bong đang bủa vây mình.

Bình đứng lên đi về phía thang máy, cô không hay biết từ nãy đến giờ Minh vẫn luôn đứng im lặng gần đó, lắng nghe tiếng thở dài của cô. Anh thật sự muốn biết ngày hôm đó, điều gì đã xảy ra, đến mức cô phải ngất xỉu. Nhưng anh không có lý do gì để can thiệp quá sâu vào cuộc sống của cô, đặc biệt là nếu vấn đề liên quan đến chuyện vợ chồng cô. Minh ngồi xuống chiếc ghế đá nơi Bình vừa ngồi, ngửa đầu lên ngắm trăng sáng tròn đêm 15, rất đẹp, anh thấy đẹp như nụ cười, đôi mắt của Bình. Minh chợt nhớ ra cô em gái Nhiên vừa gặp mấy hôm trước, có thể anh sẽ hỏi thăm được gì đó từ cô và cũng có thể có cách để giúp Bình, thay vì cứ khiến cô có cảm giác bị làm phiền, đeo bám. Nghĩ tới đây Minh cảm thấy như vừa tháo được thêm một nút thắt trong lòng, ít nhất thì anh đã nghĩ ra mình phải làm gì sau khi không thể nói ra lý do vì sao anh có mặt ở đây - cạnh Bình.

- Em muốn có con với anh!

Cô gái nằm trong vòng tay Khánh, câu nói của cô khiến anh đang định uống một ngụm rượu vang mà phải dừng lại.

- Em bị điên à?

- Em nói thật đấy. Anh định để em làm người tình của anh bao lâu nữa đây?

- Em muốn nhà có nhà, muốn xe có xe, mua sắm ăn uống anh đều không tiếc nhưng chuyện con cái thì không được!

- Em gặp cô ta rồi… - ngón tay cô gái di chuyển trên cánh tay Khánh – vợ của anh ấy!

Vừa nghe thấy thế Khánh đột ngột đẩy người phụ nữ đang dính lấy anh như sam ra, anh giận dữ.

- Em điên à!

- Không, không phải em đi gặp mà chỉ vô tình gặp trong thang máy. – Cô gái cảm thấy hơi sợ trước hành động của Khánh, cô nhanh chóng giải thích và dường như nhớ ra điều gì đó – À, chị ấy đi cùng một người đàn ông cao to, đẹp trai…