Chương 11 - Vai phụ

“Đàn ông ngoại tình, lỗi một phần cũng do đàn bà!”

Bình nhớ lại lời của người phụ nữ cũng sống cùng khu chung cư. Chị ta phân tích rất nhiều, nhưng Bình không nhớ rõ bởi khi ấy cô chắc chắn trường hợp đó không thể xảy đến với mình. Khánh cũng đâu có được cô dễ dàng, cớ sao lại vì người phụ nữ khác mà làm tổn thương cô. Bình cứ tưởng, phụ nữ muốn giữ chồng chỉ cần đừng bao giờ to tiếng với chồng, luôn cơm ngon canh ngọt chờ chồng về, tôn trọng sự riêng tư của chồng là được. Nhưng cô không ngờ, lý tưởng sống ấy của cô lại khiến cô mất cả thể xác lẫn trái tim chồng mình. Vợ chồng mà không cãi nhau thì làm sao tìm ra quan điểm chung, cơm có ngon đến mấy mà khi về đã no bụng thì chờ đợi cũng đâu ích gì, cô không can dự đến chuyện riêng của anh, còn anh, thậm chí cô không có gì riêng tư để anh khỏi can dự. Có phải phụ nữ không bao giờ chịu nhìn lại mình cho đến khi người đàn ông của mình bị người khác cướp mất?

Tiếng mở cửa phòng cắt ngang dòng suy nghĩ của Bình.

Minh nhẹ nhàng kéo mền đắp cho Bình, nhưng khi vừa chạm đến vai cô, anh đã nhận ra sự run rẩy vì đang khóc của cô. Biết cô đã tỉnh, Minh hắng giọng:

- Cậu ở nhà một mình suốt nên ăn uống qua loa lắm đúng không? Kiểu gì mà để ngất xỉu đến nơi, tôi bế cậu mà như hai cục xương va lộp cộp vào nhau.

Thấy Bình vẫn không có phản ứng gì, Minh nhận ra lúc này nên để cô ở thêm một mình sẽ tốt hơn. Anh thay đổi giọng, trầm hẳn:

- Nói chứ cậu nằm nghỉ thêm đi, ở nhà cũng không có ai nên để tôi nấu cơm rồi lát cậu ra ăn cùng nha. Cậu ngủ chắc cũng hơn 5 tiếng rồi đó, bỏ cả bữa trưa.

Bình chợt thức tỉnh, cô ngồi bật dậy hỏi Minh:

- Cậu nói gì cơ? 5 tiếng? Giờ là mấy giờ rồi?

- 4 giờ rồi. 

- Hả? Thôi tôi phải về nấu bữa tối, Cà Rốt và mấy đứa sắp về rồi!

- Ơ…

Chưa để Minh kịp phản ứng, Bình nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, mở cửa để về nhà để lại giọng nói vọng sau cánh cửa dần đóng:

- Tôi về nhé! Cảm ơn cậu nhiều.

Dường như những điều thường lệ đã khiến cô quên đi nỗi buồn vừa rồi. Dù sao thì Cà Rốt cũng cần ăn cơm tối.
——

- Mẹ!

Cửa phòng mở, Cà Rốt chạy đến, đôi chân ngắn của thằng bé cố gắng leo lên giường với mẹ.

- Chị mệt à? Chân chị sao rồi? – Nhiên đi đến bên giường, đặt tay lên trán Bình.

- Chị không sao, chỉ hơi mệt chút thôi. Em giúp chị cho Cà Rốt tắm rồi ăn cháo chị nấu sẵn trên bếp, hâm lại là được.

Cà Rốt ngồi nhìn chằm chằm vào chân mẹ, nó có nhiều thắc mắc trong đầu lắm nhưng không biết phải hỏi như thế nào.

- Được rồi, chị cứ nghỉ ngơi đi, Cà Rốt để em lo. – Nhiên đứng lên định đi ra ngoài thì khựng lại – À, chị có biết anh Hoàng Minh mới chuyển đến đây sống không? Em vừa gặp ở trước nhà mình, anh ấy sống ở căn đối diện đấy.

- Chị biết.

- Ồ…

Nhiên thấy chị gái không có hứng thú với câu chuyện cô vừa đề cập đến nên thôi không nói tiếp nữa, cô bế Cà Rốt ra ngoài để Bình nghỉ ngơi.

Cửa vừa đóng, những giọt nước mắt kìm nén của Bình cũng chực trào ra. Tấm ảnh cưới phóng lớn của hai vợ chồng ngay phía trước ánh nhìn của cô, giây phút này cô chỉ muốn tháo nó xuống rồi ném cho vỡ tan, nhưng sức cô không đủ bạo, tâm cô cũng không đủ cạn để làm điều đó. Cô cầm điện thoại, định sẽ video call cho Khánh để hỏi anh chuyện công tác thế nào, nhưng cô rất sợ nhìn và nghe phải những điều mình không muốn. Suy nghĩ hồi lâu, cô nhắn cho anh một tin hỏi thăm thông thường.

“Chuyến công tác thế nào rồi anh? Anh nhớ ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ.”

Một lát sau, tin nhắn phản hồi từ anh gửi đến:

“Mọi chuyện vẫn ổn, đối tác rất hài lòng về chuyện hợp tác làm ăn. Em và con ở nhà cũng ăn uống và nghỉ ngơi đủ. Cuối tuần anh về. Yêu hai mẹ con em nhiều.”

Bình đọc kỹ từng chữ, nước mắt lại lưng tròng. Cô cảm thấy kinh tởm với sự giả dối ấy và cô cũng thấy mình thật đáng khinh, cứ cố tỏ ra như không biết gì.