Chương 5 - Tường Vi Trắng
11.
Trong triều có một vị Đại lý tự khanh mới, Bảo Nhi nói người nọ họ Vân, là nhân sĩ Lâm Châu Phủ.
Nàng ấy bảo gần đây nàng ấy đang đọc thoại bản viết về vị Vân đại nhân này.
Thiếu niên chí hướng cao xa mới có thể trác tuyệt, phá vỡ thành kiến của triều đình đối với con cháu thương nhân từ xưa đến nay.
Lúc đó ta nhìn chén thuốc đen màu Đức Toàn Công công vừa đưa tới, ra vẻ như thâm thù đại hận.
Đó là thứ Hoàng thượng căn dặn, vì muốn có con với ta…
Ta cảm thấy ta đã vứt túi tiền trộn lẫn xạ hương phòng thân trên người đi rồi, không cần phải uống loại thuốc này nữa.
Ta không thể nào nói với hắn như vậy, nhưng cũng không muốn một ngày ba cử đều đặn uống chén thuốc đắng đến rụng răng này.
Bảo Nhi thấy ta chẳng buồn nghe nàng ấy khuyên nhủ, bèn chuyên tâm đi đọc Vân đại nhân của mình.
Lâm Châu Phủ chỉ có một hộ họ Vân, đại khái là thương hộ dọn đến nơi đây khi mẫu thân còn trẻ.
Thảo nào ngày ấy ở Bảo Hoa Điện trông người nọ quen mắt, có lẽ là trước kia đã từng gặp mặt.
Ta bóp mũi, uống chén thuốc kia xuống.
Cả buổi chiều đó ta cứ ngửi thấy mùi thuốc đắng ngắt kia. Ta nằm trên giường càu nhàu với Bảo Nhi, nói ta không muốn sinh con.
“Chủ tử, người vẫn còn chưa mang thai đâu…”
Nàng ấy bị ta chiều hư, bình thường rất hay thích nói móc ta.
“Bảo Nhi, ta buồn nôn, có lẽ là có thai rồi.”
“Đừng giỡn chứ chủ tử, người chỉ là uống thuốc thôi.”
…
Ta thật sự rất khó chịu, ta nói với Hoàng thượng ta không muốn uống thuốc.
Hắn cười với ta, cười nói không thể.
Ta đến bên cạnh hắn, hôn lên môi hắn.
Ta nói ta không muốn uống thuốc.
Hắn đỡ lấy đầu ta, dùng đôi môi nhẹ nhàng hôn khoé miệng ta.
Hắn nói không thể.
Ta cảm thấy tủi than, cúi đầu nhỏ vài giọt nước mắt, gọi hắn A Chi.
“A Nhu không muốn uống thuốc.”
Ta sửa lại xưng hô với hắn, cũng sửa lại danh xưng của mình trước mặt hắn.
Ta dùng hành động nói với hắn, ta đang cậy sủng sinh kiêu.
Thật ra ta thích nhất là làm nũng, trước kia ở Lâm Châu Phủ ta vẫn thường hay làm vậy với mẫu thân và Nguỵ Lưu Xuyên.
Chỉ là ta chưa bao giờ làm vậy với bất kỳ ai trong cung, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của ta.
Hai mắt Hoàng thượng hơi loé lên, ta nắm được cảm xúc lướt qua trong giây lát đó, bắt đầu thừa thắng xông lên.
Ta gọi hắn A Chi, hết lần này đến lần khác…
Hắn đành chọn cách thoả hiệp, đổi từ một ngày ba lần thành một ngày hai lần.
Ta cũng không tham lam, hai lần thì hai lần, uống ít chút nào hay chút đó.
Vào tháng bảy, kinh thành nóng nực bức người. Bảo Nhi nảy sinh ý định trộm hầm chứa đá của hoàng thất.
Ta bảo nàng ấy có bản lĩnh thì đi đi, rõ là chỉ biết nằm dài hình chữ X trên giường tản nhiệt.
Mà ta vốn đã buồn nôn vì phải uống thứ thuốc kia, thời tiết nóng lên lại càng buồn nôn.
Sau cơm trưa Hoàng thượng mang theo một tảng băng đến cứu ta.
Ta và Bảo Nhi đều sững sờ tại chỗ, không phải vì tảng băng mà Đức Toàn Công công ôm, mà là vì người đeo hòm thuốc đi phía sau.
Thiếu niên trán đổ mồ hôi, tóc buộc chỉnh tề, mặt mày cũng không còn chói loà như trước kia nữa.
Hoá ra thời gian đã trôi qua rất lâu, lâu đến nỗi Lưu Xuyên ca ca của ta đã tự biết vấn tóc rồi.
Hoàng thượng kéo ta đang giật mình ngồi vào bàn, Đức Toàn Công công và Bảo Nhi đồng loạt bố trí tảng băng.
Hắn vén ống tay áo của ta lên, đến chỗ vết sẹo lộ ra mới dừng lại. Hắn bảo Nguỵ Lưu Xuyên bắt mạch cho ta, cặp mắt kia chứa rất nhiều mong đợi, chẳng có rảnh đâu mà nhìn hốc mắt ngấn nước của ta.
Ta giơ tay kéo tay áo, che vết sẹo kia đi.
Bàn tay Nguỵ Lưu Xuyên đặt chỗ cổ tay ta run lên, sau đó cất khăn đi, cho Hoàng thượng đáp án mà hắn muốn.
“Chúc mừng Hoàng thượng, Chiêu nghi quả thực có hỉ mạch.”
Ta đã từng hy vọng nghe thấy câu nói ấy, ta lựa chọn yêu Hoàng thượng, ta không muốn uống thứ thuốc đắng ngắt kia, ngày nào ta cũng mong nghe thấy Thái y nói những lời này.
Ta nghĩ nếu ta có con, dù cho ngày sau hắn không yêu ta nữa, hoặc là ta không muốn thử yêu hắn nữa, ta cũng có lý do để có thể sống sót trong cung này.
Nhưng vì sao lại là chàng? Vì sao lại là chàng đến nói lời này với ta.
Nước mắt chảy xuống khoé miệng, đắng hơn cả chén thuốc kia.
“A Nhu…” Hoàng thượng ôm ta, hắn vươn tay lau nước mắt ta.
“Ta không cần uống thuốc nữa…” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cố tình xem nhẹ đôi tay siết chặt rũ bên người Nguỵ Lưu Xuyên.
Ta nói: “A Chi, ta không cần phải uống cái thuốc đắng đó nữa.”
Hắn ôm ta vào lòng, nói không cần nữa, sẽ không bắt ta uống thuốc kia nữa…
Bảo Nhi chủ động xin đi tiễn Nguỵ Lưu Xuyên, Hoàng thượng chẳng để tâm đến, Đức Toàn Công công trước nay khôn khéo, rõ ràng đã cau mày.
Nàng ấy vẫn luôn chú ý đến vị trí của ta ở trong lòng Hoàng thượng, lần này sợ là muốn nhắc Nguỵ Lưu Xuyên chớ có ghi tạc những chuyện năm xưa với ta trong lòng nữa.
Từ trước đến nay ta không quản được nàng ấy, nếu không phải là nô tỳ, tính cách của nàng ấy có khi sẽ điên cuồng lắm.
Chỉ hy vọng nàng ấy chú ý một chút, đừng nói quá khó nghe, cũng đừng để người ta bắt được nhược điểm.
Ta nhìn Bảo Nhi bước chậm ra ngoài, quay sang nhìn người trước mặt.
Hắn nói muốn thăng ta làm Phi, hỏi ta có cảm thấy bất mãn không.
Hắn rõ ràng, ta cũng thông suốt.
Thân phận ta thấp hèn, thăng làm phi đã làm ân sủng cực lớn.
Ta bảo ta rất vui, không hề thấy bất mãn.
“A Nhu.”
“Thiếp đây…”
Thoạt trông hắn có hơi phức tạp, rõ là vui sướng tột cùng, rồi không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy bi thương.
“Chúng ta có con rồi A Nhu…” Hắn cúi người cụng trán ta, lại chạm vào chóp mũi ta: “Phải thời khắc ghi nhớ đứa nhỏ này, mỗi giờ mỗi khắc đều phải nhớ đứa nhỏ này.”
“Thời thời khắc khắc, cho dù là vì đứa nhỏ này…”
Hắn nói năng loạn lên, lại như chưa nói hết câu. Ta không rõ nguyên do, nhưng vẫn nhẹ giọng đồng ý.
Ta sẽ ghi nhớ quyết tâm của ta, sẽ thử yêu hắn, cho đến khi hắn không yêu ta nữa mới thôi.
Ta sẽ đối xử tốt với đứa nhỏ này, dù rằng có ngày hắn không còn thấy vui sướng vì đứa bé, ta vẫn sẽ mãi mãi che chở nó.
12.
Khi Bảo Nhi trở về, Hoàng thượng đã đi được mấy canh giờ rồi.
Nàng ấy im lặng không nói gì, chỉ tròn mắt nhìn ta, khiến ta thấy rụt rè.
Qua hồi lâu, nàng ấy hỏi ta còn thích Nguỵ Lưu Xuyên không?
“Chúng ta đã không thể nào rồi…”
Không phải không thích, mà là không thể nào.
Lời này ta chỉ dám nói với Bảo Nhi.
“Hắn ta muốn gặp chủ tử…” Bảo Nhi đứng trước giường, cúi đầu vào bóng tối: “Hắn ta cứ nài nỉ ta, hắn ta nói chỉ cần gặp chủ tử một lần thôi.”
“Nếu chủ tử không muốn gặp thì chúng ta không gặp…” Nàng ấy ngẩng đầu, có vẻ hơi sốt ruột: “Chủ tử giờ mới vừa có thai, ta biết chủ tử nên tránh hắn ta, chỉ là hắn ta nói hắn ta có chuyện muốn đích thân hỏi…”
“Ta biết chuyện này không nên, nhưng ta đã nói là sẽ giúp hắn ta hỏi thử, ta chỉ…”
Nàng ấy dừng lại, lại cúi gằm mặt vào phần tối.
Ta đã đoán sai, ta vốn tưởng rằng với tính cách của Bảo Nhi thì sẽ khiến Nguỵ Lưu Xuyên phải xấu mặt, không ngờ nàng ấy lại buồn rầu.
“Chỉ là cái gì?” Ta hỏi nàng ấy.
“Chỉ là có hơi đau lòng…” Nàng ấy ấp úng.
“Đau lòng cho ta?”
Bảo Nhi ngẩng đầu, hơi tránh né ánh mắt: “Đau lòng cho Nguỵ Lưu Xuyên…”
“Phải không?” Ta kinh ngạc, rồi lại không nhìn nổi bộ dạng thận trọng này của nàng ấy, ngược lại nổi hứng trêu đùa.
Ta bình tĩnh lại, ra chiều thất vọng: “Ta còn tưởng là đau lòng cho ta…”
“A? A đúng! Ta chỉ là đau lòng cho chủ tử, ta không đau lòng cho hắn ta, chỉ tử đừng hiểu lầm!” Nàng ấy sốt ruột, nói năng loạn xạ cả lên.
Ta bắt đầu cười, vỗ đùi cười nàng ấy ngốc chết đi được!
Ta nói với nàng ấy ta sẽ gặp Nguỵ Lưu Xuyên, trước kia chàng từng nói muốn gặp ta một lần, ta đều lảng đi cho qua.
Đây có lẽ là lần cuối cùng.
Ngự y và cung phi gặp mặt cũng không phải chuyện gì phiền phức lắm.
Hôm say Bảo Nhi đến Thái Y Viện mời chàng, bảo rằng Nhu Chiêu nghi không khoẻ, hoặc có lẽ là vì có thai, bảo Thái y hôm qua bắt mạch cho ta đến một chuyến.
Sau khi chàng đến, Bảo Nhi đuổi toàn bộ cung nữ ra ngoài, lại ép bảo Ôn ma ma đi pha trà nóng, nói là ta không uống được lạnh.
Mọi người đi hết rồi, Bảo Nhi nói nàng ấy ra vườn đi dạo, bảo chúng ta an tâm nói chuyện.
“Trở về từ khi nào?” Ta đặt tay lên bàn, ý bảo chàng diễn cho giống chút.
“Mùa đông năm ngoái.” Chàng đặt tay lên cổ tay ta, mắt nhìn vết sẹo trên cánh tay ta.
Chàng hỏi ta sống có tốt không.
Ta gật đầu, ta nói trong cung có thể thấy nhiều thứ thú vị hiếm lạ, phi tần cũng không vô lý như trong tiểu thuyết viết.
“Hoàng thượng thì sao?”
Ta dừng một chút, lại nở nụ cười: “Hắn cũng rất tốt.”
“Hắn là một vị quân chủ tốt, chu đáo ân cần, đối đãi với ta cũng tốt lắm.”
“Nàng có yêu hắn không?”
Ta ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt có phần giống đối mắt của Hoàng thượng, nếu gần thêm một chút nữa, ta nghĩ ta có thể trông thấy vẻ bối rối của mình trong đó.
Ta yêu hắn sao? Ta đang thử yêu hắn, ta nghĩ ta sẽ yêu hắn, rồi sẽ có một ngày như thế.
“Ừ.” Ta cười gật đầu: “Ta yêu hắn.”
Dường như chàng ngẩn người, ta nhìn thấy gợn sóng nhè nhẹ trong mắt chàng. Chàng không cho phép ta nhìn sâu vào nó, gợn sóng kia tan đi, thay thế bởi nụ cười xán lạn, không để lại chút dấu vết nào.
Chàng nói vậy thì tốt.
“Nàng biết đấy Tân Nhu, chúng ta lớn lên cùng nhau, ta chỉ không yên tâm về nàng lắm.” Chàng rút tay về, cất khăn vào trong hòm thuốc: “Nàng cũng biết ta thích y thuật, Thái Y Viện là nơi tốt nhất để ta chứng minh bản thân.”
“Cho nên ta nghĩ vừa hay, ta thi vào Thái Y Viện, có lẽ tiện thể còn có thể gặp nàng.”
Chàng vẫn giữ nguyên nụ cười, hệt như đêm xuân ấy, ta vô tình dựa vào vai chàng ngủ quên, đến khi tỉnh dậy thấy chàng đang ngẩng đầu ngắm sau trời, khoé miệng cười giống như bây giờ vậy, bất kể thứ gì cũng không thể xoá nhoà.
Nếu đã là tiện thể thì tốt, ít nhất sau này ta và chàng sẽ không còn bất kỳ gánh nặng nào ngăn cản lẫn nhau.
Lúc Tống Nhiên Chi tới, Nguỵ Lưu Xuyên vừa mới đóng hòm thuốc lại.
Bảo Nhi hơi hoảng loạn đi theo phía sau hắn, ta cười trấn an nàng ấy rồi hành lễ với Tống Nhiên Chi.
“Hoàng thượng chớ nên lo lắng…” Là Nguỵ Lưu Xuyên lên tiếng trước, có lẽ cũng đã nghĩ ra lý do từ sớm: “Chiêu nghi chỉ bị lạnh, không có vấn đề gì lớn.”
Tống Nhiên Chi xoay người nhìn chàng, hỏi có cần điều trị gì không.
Ta giữ chặt tay áo hắn, nói ta không cần uống thuốc.
“A Nhu…” Hắn như bất đắc dĩ, lại nhỏ giọng dỗ dàng ta: “Thuốc đắng dã tật.”
“Hôm qua chàng vừa đồng ý.”
Hắn im lặng, như đột nhiên không biết phải làm thế nào.
“Hoàng thượng, tình trạng của Chiêu nghi không cần uống thuốc, để thần kê vài món canh bổ dưỡng, bảo Ngự Thiện Phòng nấu theo là được rồi.” Nguỵ Lưu Xuyên lên tiếng giải vây.
Ta sáng mắt lên nhìn chàng với vẻ kính nể. Tống Nhiên Chi cũng thở phào, nếu không ta cũng hơi tò mò rốt cuộc hắn sẽ chọn thế nào.
Nhưng nghĩ đến trái phải gì thì người chịu khổ cũng là ta, thế là chẳng còn tò mò nữa.
Nguỵ Lưu Xuyên đi rồi, Tống Nhiên Chi chỉ ở lại một lát. Hắn nói mấy ngày gần đây hắn hơi bận, nhưng vẫn sẽ dành chút thời gian đến thăm ta, bảo ta ở trong điện chớ có chạy loạn, nếu không hắn tới lại không tìm được ta.
“Thế chẳng lẽ ta thành hòn vọng phu sao?”
Mặt hắn giãn ra, bật cười vui vẻ: “Vất vả cho A Nhu phải chờ phu quân rồi.”
Ta biết hắn đang vui, vì ta gọi hắn là phu quân.
Thật sự hắn đã thay đổi rất nhiều, ngay cả ta cũng không nhớ nổi dáng vẻ chán ghét ta từ những ngày đầu của hắn nữa.
Trong lòng ta dường như có một niềm vui sướng tràn vào, đó là một thứ kỳ diệu, giống như lần đầu nhìn thấy những ngôi sao trong đôi mắt hình trăng non của hắn.
“A Nhu sẽ chờ phu quân.”
Ta nhịn không được mà đáp lời hắn.