Chương 6 - Tường Vi Trắng
13.
Ta không nuốt nổi mấy món ăn ngày thường, nhưng canh mà Nguỵ Lưu Xuyên kê cho thì vẫn miễn cưỡng ăn được một chút.
Cuối tháng tám trời đổ mưa, thời tiết hơi trở lạnh, bụng ta cũng đã hơi nhô lên.
Đầu tháng nhận được thư trả lời của mẫu thân, ta kể với mẫu thân ta có thai, nói với bà ấy nếu như có cơ hội chắc chắn ta sẽ xin Hoàng thượng cho phép ta rời cung thăm bà ấy một lần, kể cho bà ấy nghe Hoàng thượng đối đãi với ta tốt lắm, cũng ngày ngày chờ mong đứa nhỏ này ra đời.
Mẫu thân hồi âm rất đơn giản, bà ấy kể ta nghe chuyện ở Lâm Châu Phủ, còn nói mấy ngày trước bà ấy vừa đi chơi hồ, mà trời nóng quá. Bà ấy bảo ta không cần lo cho bà ấy, nói những nào gần đây phụ thân đã đối xử với bà ấy tốt hơn nhiều rồi.
Thư cuối cùng, bà ấy dặn A Nhu ở trong cung nhất định phải sống tốt, phải biết chừng mực, đừng cáu kỉnh…
Ta cảm thấy thư lần này của mẫu thân kỳ lạ quá, từ nhỏ đến lớn mẫu thân chỉ gọi nhũ danh của ta. Vào ngày đông lúc ta ra đời, có tia nắng hiếm hoi rực rỡ chiếu xuống nền đất tuyết, thế là phụ thân ta đặt nhũ danh cho ta là Xán Xán.
Nhiều năm qua, bất kể là phụ thân hay mẫu thân, ai cũng gọi ta là Xán Xán.
Bảo Nhi nói nay đã khác xưa, bây giờ ta đã là Phi, cho dù là chí thân cũng chỉ có thể tỏ thái độ cung kính, gọi bằng nhũ danh cũng không hợp lễ.
Ta không tỏ ý kiến, chỉ là khó tránh khỏi dấy lên bất an trong lòng.
Ngày ấy ta hỏi Tống Nhiên Chi, liệu ta có thể về Lâm Châu Phủ gặp mẫu thân ta một lần không.
Hắn chợt dừng phê tấu chương, mực nước nhỏ xuống tấu chương vàng lan ra một mảng lớn.
“Hiện giờ A Nhu không nên đi xa…” Hắn buông bút trong tay, cầm chiếc khăn ta đưa qua lau tấu chương.
Ta cúi đầu nhìn bụng nhỏ của mình. Hắn nói cũng đúng, nhưng sức khoẻ của mẫu thân cũng không tốt, ta không thể để bà ấy ngàn dặm xa xôi tới kinh thành…
“Đợi một thời gian nữa là được đúng không?”
“Đúng…” Hắn kéo tay ta qua, để ta ngồi cạnh hắn: “Đợi A Nhu sinh ra đứa bé này rồi, trẫm sẽ đưa A Nhu về.”
Ta nào có ngờ hắn sẽ đồng ý với ta. Từ xưa đến nay đều là nhà có cáo mệnh mới có cơ hội tiến cung thăm hỏi con gái của mình, chưa từng có tiền lệ cung phi được ra khỏi cung.
Ta chỉ muốn hỏi thử mà thôi, biết đâu chừng? Thế là đánh bạo hỏi thử, không ngờ hắn sẽ đồng ý.
Ta cười với hắn, lại cúi người phủ lấy cánh môi hắn, muốn dùng đôi mắt mình làm quà đáp lễ cho những vì sao rực rỡ nhất mà ta từng thấy trong đôi mắt hắn.
Ta nói với hắn: “Cảm ơn A Chi.”
Hắn lại cong đôi mắt đào hoa kia, hai tay thận trọng kéo ta lại gần.
Ta cảm nhận được hơi thở ấm áp nhịp nhàng từ hắn phả vào mặt, rồi hoà vào môi răng chỉ trong phút chốc.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, hắn khàn giọng nói một câu: “A Nhu… Đừng lúc nào cũng khiến ta không nhịn được.”
Ta cảm nhận được tiếng tim đập của bản thân, không giống ngày trước nữa, thời gian này nó đã đập mãnh liệt hơn nhiều.
Vậy là, ta đã yêu hắn sao?
Ta không biết, ta chỉ biết ít nhất ta không ghét hắn dùng đôi mắt kia cười với ta, ngược lại còn chờ mong hắn làm vậy.
…
Ngưng Mỹ nhân bị ta đoán trúng rồi, sinh ra một Hoàng tử và một Công chúa.
Lòng ta kiêu ngạo lắm, cứ không ngừng lải nhải bản thân đoán hay cỡ nào.
Tống Nhiên Chi chỉ cười, hắn bảo ta đoán xem con của ta và hắn là Hoàng tử hay Công chúa.
Ta không đoán, nhưng ta biết mình hy vọng đó là một bé gái.
Nếu là Hoàng tử, nó sẽ vì ta mà khó lòng đáp ứng được mong mỏi của hắn, cuối cùng khó tránh khỏi bị cuốn vào cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Nếu là Công chúa, ta nghĩ nó sẽ có rất nhiều cơ hội để tranh thủ.
Tóm lại, ta chờ mong đứa nhỏ này ra đời, không còn chăm chăm đặt hy vọng sống sót vào nó nữa.
Thế là ngày nào ta cũng đều vỗ về cái bụng nhỏ, nói với nó ta thật sự hy vọng nó có thể chào đời, rất nóng lòng muốn nhìn thấy nó, nhìn xem con của ta và Tống Nhiên Chi sẽ trông như thế nào.
Từ hạ sang đông, từ áo mỏng đến khoác lông, ta nhìn gió thổi những bông cúc bay rơi khắp mặt đất hoàng thành, đến khi phủ lên chúng một lớp tuyết óng ánh.
Mỗi tháng mẫu thân đều gửi thư cho ta, chỉ là không có bức thư nào gọi ta là Xán Xán.
Ta cất hết thư vào hộp, chỉ nghĩ đợi sang năm về nhất định phải nói rõ ràng với mẫu thân.
Ngày cuối cùng của tháng mười hai, Thiều Phi nương nương dẫn theo An Lạc Công chúa đến Vĩnh Hoà Cung.
Nàng ấy tặng ta rất nhiều đồ lót, nói là làm lúc mang thai An Lạc, khi đó không biết là Hoàng tử hay Công chúa, nên là làm mỗi thứ một chút.
Nàng ấy bảo ta chớ có ghét bỏ, đây đều là những món nàng ấy chăm chút từng đường kim mũi chỉ.
Làm sao mà ta ghét bỏ cho được. Ai mà không biết tài thêu thùa của Thiều Phi nương nương là tuyệt nhất kinh thành, biết bao người chi tiền mà chẳng có phúc phận mua được đâu.
Nàng ấy ngồi chỗ ta một lúc, kể cho ta nghe chuyện lúc mang thai, rồi thì An Lạc Công chúa nghịch ngợm quấy phá cỡ nào, còn cả chuyện câu đầu tiên con bé nói không phải là mẫu thân, mà là gọi phụ hoàng.
An Lạc công chúa vẫn luôn quấn lên nàng ấy, đôi mắt tròn xoe nhìn cái bụng nhô lên của ta.
Lúc gần về Thiều Phi nương nương hỏi ta có tham gia cung yến giao thừa không. Ta lắc đầu với nàng ấy, nói bây giờ sợ là không tiện.
Nàng ấy như có điều phiền muộn, nhưng cũng chỉ dặn ta chú ý sức khoẻ.
Thực sự ta và nàng ấy chưa tiếp xúc với nhau nhiều, ngoại trừ lúc sinh An Lạc Công chúa ta và Hoàng hậu nương nương tặng một cái khoá trường mệnh, thì chỉ mới trò chuyện với nhau ngày hôm nay.
Cho nên khó tránh khỏi sinh lòng nghi ngờ, cuối cùng lại chẳng có dấu vết gì để lần dò.
Ngày sau nghĩ lại, nếu khi đó ta xem mối nghi ngờ này là thật, hoặc là đến buổi cung yến giao thừa lần này, thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
14.
Sáng ngày giao thừa, tuyết đọng trên đất đã tan gần hết, ánh mặt trời tuy là xán lạn, lại vẫn khó ngăn được cái lạnh.
Ta đã có thể cảm nhận được đứa bé trong bụng đang đá ta, nhiều ngày rồi nó cứ luôn đá ta. Lúc ấy ta sẽ nói nó chờ thêm chút nữa, chờ thêm một chút, chẳng mấy chốc là có thể nhìn thấy mẫu thân và phụ thân rồi.
Qua giờ Dậu, cung yến giao thừa mới được xem là bắt đầu. Ta ngồi trong phòng xem đồ thêu của Thiều Phi nương nương, nghĩ cũng nên may vài bộ quần áo.
Khoảng giờ Tuất, ta thấy hơi đói bụng, bèn bảo Bảo Nhi đến Ngự Thiện Phòng xem còn có gì ăn được không.
Giữa chừng có thị vệ dừng lại trước cửa cung, ta bảo Ôn Ma ma đi dò hỏi thử.
“Nương nương…” Ôn Ma ma chỉ đi một lát: “Là Minh Tu dung ở lãnh cung chạy ra ngoài, bọn thị vệ đang đi tìm.”
Minh Tu dung… Là Minh Tu dung mất đi thần trí theo cái chết của An Minh Công chúa sao?
Ta đã gần như quên mất người này, rõ ràng chỉ mới qua một năm.
“Ma ma dẫn vài Công công đi tìm Bảo Nhi đi…” Ta buông kim chỉ trong tay, lòng có chút bất an: “Đừng để nàng ấy đụng phải Minh Tu dung.”
Ôn Ma ma vâng lời, lập tức ra ngoài.
Lòng ta cũng bắt đầu loạn lên, Minh Tu dung vốn đã chẳng còn tâm trí, là thứ gì đã khiến nàng ta liều mạng trốn chạy khỏi lãnh cung.
Là An Minh Công chúa sao? Hay là Tống Nhiên Chi.
Ta đang nghĩ, chợt nghe thấy trong viện truyền đến tiếng chậu hoa vỡ, cung nữ gác đêm thận trọng đi đến kiểm tra, lại hoang mang hoảng sợ chạy về, nói là Minh Tu dung.
Lòng ta hoảng loạn, vội bảo nàng ấy ra ngoài tìm Cấm vệ quân, rồi khoác thêm chiếc áo lông chôn đứng dậy đi ra ngoài.
Ta chỉ mới gặp nàng ta ba lần. Lần đầu là khi vừa vào cung, khuôn mặt nàng ta đẹp đến loá mắt, mang theo vẻ ngượng ngùng như bao nữ tử khác. Lần hai là khi nàng ta hạ sinh An Minh Công chúa, Hoàng hậu nương nương dẫn ta đến tặng khoá trường mệnh cho nàng ta, ta chỉ ở bên ngoài nhìn thoáng qua một cái, khi đó sắc mặt nàng ta tái nhợt, nhưng vẫn không giấu được sự vui mừng.
Sau đó An Minh Công chúa chết non, nàng ta phát điên ôm quan tài, tiều tuỵ trông chẳng khác gì bây giờ.
Ta vốn trốn ở sau lưng cung nữ, thấy nàng ta cũng có hơi khiếp đảm, nhưng nàng ta chỉ đứng bên cạnh chậu hoa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bụng đang được tay ta che chở.
Ta kéo sát áo choàng lông chồn lại, che đi cái bụng nhô lên.
Nàng ta dời mắt, nhìn thẳng vào mắt ta.
“Ta nhớ ngươi…” Nàng ta chậm rãi mở miệng, giọng nói mạch lạc khiến người ta chẳng thể nhận ra nàng ta là người điên: “Ngươi là người kém cỏi nhất trong số các tú nữ.”
Ta giật giật khoé miệng, không ngờ nàng ta sẽ nói chuyện này với ta.
“Sau đó ta và mấy người khác đều cười ngươi, nói ngươi tiến cung một năm mà chưa được thị tẩm lần nào, Hoàng thượng giữ ngươi lại chắc chỉ vì tên quan viên Châu Phủ kia thôi.” Nàng ta dừng một chút, cụp mắt nói tiếp: “Chỉ là, ngươi thật sự rất đẹp, lại không tranh giành, giống với Hoàng hậu nương nương quá cố.”
Ta nghe nàng ta nói, cũng không biết rốt cuộc nàng ta muốn biểu đạt cái gì, chỉ là dần dần buông lỏng cảnh giác, cũng không tránh sau lưng cung nữ nữa.
Cuối cùng, nàng ta hỏi có thể sờ bụng ta một chút không.
Ta hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đồng ý.
Nàng ta chậm rãi lại gần ta, ánh mắt dán lên bụng ta, cuối cùng đặt tay phải lên.
“Nó đang động đậy…” Sau khi cảm nhận được động tĩnh của đứa bé trong bụng, khoé miệng nàng ta lan ra ý cười, đáy mắt lại hiện lên thứ cảm xúc mà ta không hiểu.
Ta không nghĩ nhiều, chỉ cười đáp lại nàng ta: “Đúng vậy, gần đây nó rất thích đá ta.”
“An Minh chưa bao giờ đá ta…” Nàng ta ngẩng đầu, nụ cười nơi khoé miệng dần tan đi: “Cho nên nó mới không sống nổi một tuổi sao?”
“Tại sao chứ!”
Hai mắt vốn trong trẻo của nàng ta lại bị một tầng mông lung bao trùm. Ta chưa kịp phản ứng thì tiếng thét của cung nữ đã truyền đến bên tai, lưỡi dao lạnh băng thoắt cái cắm phập vào bụng nhỏ.
“Nương nương!” Cung nữ đẩy Minh Tu dung trước mặt ta ra, khuôn mặt vặn vẹo của nàng ta biến mất trước mắt ta, theo sau là tiếng cười như xuyên thấu thân thể.
“Ngươi dựa vào đâu, Lý Tân Nhu!” Giọng nói kia dần trở nên thê lương, như không cam lòng, lại như mang theo niềm vui sướng vì thành công: “Người ngày ngày đem theo xạ hương bên mình như ngươi, tại sao lại có con!”
“Còn cả Hoàng thượng, sao hắn không nhìn An Minh của ta lấy một cái. An Minh của ta còn nhỏ như vậy, sao có thể bảo nó một mình ở trong căn phòng nhỏ kia…”
“Ngươi và hắn, Lý Tân Nhu ngươi và tên Hoàng thượng kia, vĩnh viễn không xứng có con!”
Trong lúc chờ Cấm vệ quân đến, không biết nàng ta đã nói bao nhiêu lần, nàng ta nói ta và Tống Nhiên Chi không xứng có con, nói nàng ta muốn từng bước từng bước giết chết con của Tống Nhiên Chi.
Nàng ta nói không phải con của ta thích động đậy sao, vậy thì nàng ta sẽ khiến nó không bao giờ động đậy được nữa.
Ta thật sự không đau chút nào, chỉ là nước mắt đã rơi đầy mặt. Ta giơ tay đặt lên bụng, rõ ràng một khắc trước nó vẫn còn dùng sức đá ta, sao bây giờ không động đậy nữa…
“Cứu con ta…” Ta kéo tay người trước mặt, thâm chí chẳng thấy rõ người nọ là ai, ta chỉ mong có người cứu lấy con ta.
“Tân Nhu, là ta, là Lưu Xuyên ca ca…”
“Tân Nhu, nàng biết mà.” Giọng chàng có vẻ nôn nóng. Ta cảm giác có ngân châm đâm vào huyệt đạo của ta, sau đó là giọng của chàng, hoảng loạn mà kiên định, tựa như năm mười bốn tuổi ta bị bệnh đậu mùa ấy.
“Nàng biết mà đúng không? Y thuật của ta rất lợi hại, nàng vẫn luôn biết mà không phải sao?” Ta cố gượng mở mắt ra, lại chỉ nhìn thấy pháo hoa đầy trời. Chúng bắn lên phía chân trời, chỉ trong giây lát lại vuột khỏi không trung.
Ta được khoác thêm một lớp áo dày, sau đó rơi vào một vòng tay ấm áp.
Ta sợ rằng mình đang mơ, có vậy thì khoảnh khắc vừa rồi mới về lại năm mười bốn tuổi ấy.
Khi đó chàng bảo ta ghé lại cửa sổ, nhìn chàng đốt cho ra chùm pháo hoa ngắn ngủi cho ta.
Những chùm sáng lập tức bay lên bầu trời, rồi lại tan thành cát bụi trong thoáng chốc.
Ta hơi thất vọng, nói với chàng ta muốn xem tiếp.
Nhưng chàng lại bảo pháo hoa dù có rạng ngời đến đâu, cuối cùng vẫn sẽ tan vào vạn vật thế gian, ban cho bọn họ những chùm sáng bé nhỏ.
Lý Tân Nhu mười bốn tuổi nghe không hiểu chàng nói gì, Lý Tân Nhu mười tám tuổi lại hiểu.
Ta rúc vào cái ôm ấy, miệng lẩm bẩm: “Lưu Xuyên ca ca, huynh nói xem, liệu có thể ban cho con của ta một vài đốm lửa rải rác của chùm pháo hoa rực rỡ đó không…”