Chương 4 - Tường Vi Trắng

08.

Đêm giao thừa qua đi, Hoàng hậu nương nương không thể rời giường nổi nữa.

Hoàng thượng miễn cho chúng phi tần thỉnh an. Ngày ấy Hoàng hậu nương nương ho rất nhiều, cách vài ngày sau, Hoàng thượng đưa theo ngự y tới Hoa Thanh Cung.

Ta ghé bên mép giường Hoàng hậu nương nương. Chiếc khăn tay màu mận chín của nương nương đổi hết cái này đến cái khác, cái này cũng đều nhuốm máu.

Ta không nghe thấy tiếng Đức Toàn Công công thông báo, ông ta đứng bên cạnh nói với ta rằng Hoàng thượng tới, ta cũng xem như mắt điếc tai ngơ.

Hắn tới thì có ích gì, hắn có thể trị khỏi bệnh cho Hoàng hậu nương nương sao? Nhưng rõ ràng Hoàng hậu nương nương là vì hắn nên mới biến thành như bây giờ.

“Lý Tân Nhu!” Hắn đẩy Đức Toàn Công công ra giữ chặt cánh tay ta, kéo ta đứng dậy.

Ta muốn tránh đi, lại nhìn thấy ngự y bước lên bắt mạch cho nương nương, bấy giờ mới dừng động tác.

Hắn thấy ta không động đậy, bèn buông tay ta ra.

Ngự y quỳ trên mặt đất, nét mặt càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng ông ta cất khăn đi, đứng dậy nhìn về phía Hoàng thượng.

“Nói thẳng!”

“Hồi Hoàng thượng, nương nương nhiều nhất cũng chỉ còn thời gian nửa tháng nữa.”

Ta đứng tại chỗ, chậm chạp không nói được nửa lời.

Ta cảm thấy ta chỉ học y thuật cùng với Nguỵ Lưu Xuyên mấy tháng, ta cảm thấy y thuật của mình không tinh, cho nên ta không nhìn ra được.

Ta cảm thấy, thấy nếu là ngự y, liệu có thể sẽ có đáp án giống ta không.

Chắc chắn ông ta sẽ nói nương nương không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là khoẻ.

Nhưng thật ra bất cứ ai cũng rõ, căn bệnh này của nương nương kéo dài hai tháng trời, từ khi tuyết rơi dày đặt đến khi mặt nước tan băng, nàng ấy vất vả thế nào mới kiên trì được lâu như vậy.

Hoàng thượng không nói lời dư thừa, cũng không có biểu cảm dư thừa, hắn cho ngự y lui, lướt qua ta ngồi bên mép giường nương nương.

Hắn hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”

Nương nương muốn cười, nhưng thử một hồi lâu vẫn không làm được.

“Sớm đã như thế rồi, Hoàng thượng không cần quá lo lắng.”

Nàng ấy im lặng, giương mắt nhìn về phía ta: “Nhu Nhi đi xuống trước được không?”

“Để ta và Hoàng thượng nói mấy câu với nhau.”

Ta không nghe lời, cuối cùng Bảo Nhi và Đức Toàn Công công đành phải kéo ta ra.


Tiết thời xuân phân, Hoàng hậu nương nương hiếm khi rời khỏi giường.

Nàng ấy muốn ta đến Ngự Hoa Viên với nàng ấy, khi ấy Ngự Hoa Viên trăm hoa tranh nhau đua sắc, từng đôi chim yến bay qua bụi hoa. Vì điều ấy mà sắc mặt nương nương tốt lên rất nhiều.

“Nhu Nhi có biết từ trước đến nay ta và Th đều đang lợi dụng nhau không.” Nàng ấy nhìn bụi hoa, dừng chút rồi tiếp: “Hắn lợi dụng ta để đoạt được quyền lực, ta lợi dụng hắn, sống lâu thêm được vài năm.”

“Ta thấy ta nên rời đi từ sớm, nhưng thế gian này có quá nhiều thứ khiến ta không bỏ xuống được. Cha mẹ ta, tiểu đệ mười tuổi, còn có tình yêu trong lòng kia nữa, mối tình bị mọi người đồn thổi mà ta lại không thể biểu hiện ra ngoài dù chỉ một chút.”

“Ba năm trước đây ta quỳ gối trước Bảo Hoa Điện, ta nói với Hoàng thượng về điểm ưu khuyết, về cái được mất. Ta nói với hắn vốn là hắn vi phạm lời hứa, nếu lại giết trăm mạng người vô tội của Trấn Bắc Tướng quân phủ nữa, tất sẽ khiến cho dân oán hận.”

“Hai năm trước khi muội tiến cung, ta nói với hắn tuy muội thất lễ ở tiền điện, nhưng là cô nương được sàng chọn từ nhóm quan viên thấp phẩm trở xuống suốt nửa năm mới tìm ra được. Nếu hắn quyết định lấy lòng của quan viên trăm châu thì không thể bạc đại bọn họ trong chuyện này được.”

Nàng ấy cười, quay sang nhìn ta: “Ta lúc nào cũng tính toán thiệt hơn, lại chưa từng nghĩ lần này lại kéo cả muội và Hoàng thượng vào.”

“Nương nương?” Ta có điều khó hiểu, nhưng rốt cuộc lại không hỏi ra miệng.

“Trước kia ta nói với muội rằng phải không yêu không hận, nhưng nếu không có hận, nếu trong lòng ta không có thù hận với Hoàng thượng, thì sao có thể chống chịu được qua ngần ấy năm.”

“Chỉ là bây giờ ta không hận hắn nữa, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương. Ở trong cung này, ai có thể may mắn thoát nạn được.” Nàng ấy nắm lấy tay ta, ta có thể cảm nhận được nàng ấy muốn nắm chặt ta, nhưng chẳng thể có đủ sức lực.

Nàng ấy bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng chỉ giơ tay vỗ về ta.

Nàng ấy nói: “Hoặc là yêu hoặc là hận, Nhu Nhi hãy chọn một cái đặt trong lòng, sống sót thật tốt đi.”

Cuối ngày hôm đó, trăm hoa tại Ngự Hoa Viên lại mất đi vẻ đẹp. Ta không nghe thấy tiếng chim én nữa, nơi đó chỉ có tiếng Hoàng hậu nương nương ho khan, chỉ có khuôn mặt tái nhợt của nàng ấy, còn cả chùm hoa nghênh xuân màu đỏ trước mặt chúng ta nữa.

Hoàng hậu nương nương đi tìm tiểu tướng quân của nàng ấy rồi. Ở ngày xuân phân ấy, nàng ấy nhuốm đỏ một đoá hoa nghênh xuân màu trắng, nàng ấy đi đến trước Vĩnh An Môn, đưa đoá hoa màu đỏ đó cho tiểu tướng quân.

Tiểu tướng quân đáp lễ nàng ấy một đoá tường vi đỏ. Chàng ấy nói, ta vẫn luôn ở đây chờ nàng, cầm bông hoa này, đợi rất lâu rồi.

Chàng ấy dắt tay nàng ấy, bọn họ cùng nhau bước qua Vĩnh An Môn, đi ra ngoài cổng tam quan, đi xem muôn ngọn đèn sáng, trăm dăm non sông.

Ta cảm thấy cái kết của câu chuyện mà tiên sinh thuyết thư ở Lâm Châu Phủ kể nên được viết tiếp. Bọn họ không phải là sinh tử cách biệt, bọn họ chỉ mất nhiều thời gian thôi, nhưng cuối cùng vẫn gặp lại.

09.

Ta bị bệnh mấy ngày, ngự y nói là quá mức đau khổ gây ra.

Ta lén nói với Bảo Nhi ông ta là lang băm, rõ ràng ta rất vui, hàng ngày cười không biết bao nhiêu lần, sao có thể nhìn ra là đau khổ?

Bảo Nhi im lặng không nói, chỉ xoay người lén gạt nước mắt.

Ta nói Bảo Nhi không cần khóc trước mặt ta, ta nói bệnh của ta nhất định là bị nàng ấy lây.

Mấy ngày nay Hoàng thượng thường hay đến Hoa Thanh Cung. Ta hành lễ xong là lại chạy về giường, cười nói bảo hắn cứ ngồi tự nhiên.

Hắn im lặng không nói, hầu hết thời gian đều là như vậy, ta nằm trên giường ngủ cả ngày, hắn thì ngồi trước bàn đọc sách cả một ngày.

Buổi tối lúc ta thức dậy thường là hắn đã rời đi.

Dùng bữa tối xong ta sẽ bảo Bảo Nhi mau đi nghỉ ngơi, ta đẩy ngàng ấy đến cửa đuổi đi, cười nói với nàng ấy ta muốn đi ngủ.

Lúc này nàng ấy sẽ lau nước mắt, vừa trở về phòng vừa lau nước mắt.

Ngày ấy Hoàng thượng không tới, mãi đến khi mặt trời xuống núi cũng không tới.

Ta đóng cửa lại trốn trong chăn ngủ. Ta nghe thấy cửa kêu kẽo kẹt, rồi sau đó có người chui vào trong chăn ta.

Hắn ôm ta từ phía sau, để ta nằm trong lòng hắn.

“A Nhu đừng khóc.” Hắn nói với ta như vậy.

Ta càng khóc to hơn, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi dính đầy cánh tay hắn.

Hắn vẫn ôm ta, gọi ta A Nhu hết lần này đến lần khác.

Đêm đó ta ngủ, Hoàng hậu nương nương đi hơn mười ngày, đó là lần đầu tiên ta ngủ vào ban đêm.


Ta không thể ở lại Hoa Thanh Cung nữa, Hoàng thượng nói sẽ sắp cho ta một cung mới, hỏi ta có yêu cầu gì không.

Ta nói với hắn ta muốn ở một mình, ta không muốn sống chung một chỗ với người khác nữa.

Hắn đồng ý với ta, dặn Đức Toàn Công công sai người giúp ta dọn đồ đạc đến Vĩnh Hoà Cung.

Ôn ma ma theo ta. Hắn cũng muốn đưa Đức Toàn Công công đến chỗ ta, nhưng ta đã khéo léo từ chối.

Đức Toàn Công công theo Hoàng thượng nhiều năm, không ai có thể hiểu thói quen của Hoàng thượng hơn ông ta.

Lời đồn trong cung lại nổi lên, đều là nói ta tâm cơ thâm trầm, lấy lòng Hoàng hậu nương nương để tiếp cận Hoàng thượng. Bị thất sủng lại bất bình mà hại nương nương, bây giờ thực hiện được mưu kế rồi giờ lại được sủng ái.

Ta không để vào ta mấy thứ này, cũng lười cãi cọ làm gì.

Sau khi Hoàng thượng giao quyền lực hậu cung cho Dung Quý phi, các nàng lại bắt đầu vội vàng lấy lòng nàng ta, chẳng mấy ai nhớ đến sự tồn tại của ta.

Thời tiết ấm lại, ta lại bắt đầu cuộc sống như khi vừa tiến cung.

Điểm khác biệt là đình hóng gió kia đã được sửa sang lại, khác biệt chính là ta không cần thỉnh an Hoàng hậu nương nương nữa.

“Tỷ tỷ…”

Ta và Bảo Nhi một trước một sau, bị giọng nói này gọi dừng lại.

Quay đầu lại là một nữ tử thanh tú. Bảo Nhi ở cạnh nói bên tai ta đây là An Bảo lâm ở Tuý Ngọc Hiên.

Ta hiểu ý vấn an nàng ta, nàng ta chỉ nhìn chằm chằm ta, rồi nhìn mái đình cách đó không xa, nói: “Hoàng thượng không cho ai đến gần đình này đây.”

“Buổi sáng thỉnh an Quý phi nương nương đã truyền đạt thánh chỉ, gầy đây tỷ tỷ bệnh chưa đi thỉnh an hẳn là không biết.”

Nàng ta nói rất nghiêm túc, ta và Bảo Nhi liếc nhau. Ta nghĩ nếu là nói lúc thỉnh an thì đúng là ta không thể nào biết được.

Ta cảm ơn nàng ta, nàng ta chỉ cười nói không có gì, rồi dẫn nha hoàn rời đi.

Buổi tối lúc dùng bữa, Hoàng thượng tới Vĩnh Hoà Cung. Ta bảo Bảo Nhi đi lấy bát đũa, hắn cười nói hắn đã ăn rồi mới tới, nhìn ta ăn xong sẽ quay về.

Ta có hơi kinh ngạc, hắn từ Bảo Hoa Điện chạy đến đây chỉ để xem ta dùng bữa sao?

Có điều, ánh mắt hắn sáng quắc, tràn đầy chân thành.

Bữa cơm này kéo dài rất lâu, vốn có thể ăn xong sớm, nhưng hắn cứ gắp thức ăn cho ta mãi, vừa ăn xong đã gắp thêm, ăn đến cuối cùng ta không còn rõ mình đã ăn bao nhiêu biết thịt gà thịt cá nữa…

“Thiếp ăn không nổi…” Ta che bát lại, ngăn hắn lại thò chiếc đũa qua đây.

Hắn dừng một chút, buông đũa đứng dậy.

“Vậy trẫm đi về trước…”

Không biết tại sao, ta cứ cảm thấy trên mặt hắn có chút mất mát thoáng qua.

“Hay là Hoàng thượng ở lại đi.”

Lời này buột ra khỏi miệng, khiến cho mọi người, cả ta và hắn đều kinh ngạc.

Mất mát rất nhỏ chợt hoá hư không, hắn dặn Đức Toàn Công công về Bảo Hoa Điện lấy tấu chương tới, rồi đặt mông ngồi trước bàn ngay, không khỏi khiến ta thấy hổi hận.

Ta ngồi một bên mài mực cho hắn, trong Vĩnh Hoà Cung thắp rất nhiều đèn dầu, ngọn đèn trong cùng hắt bóng bút lông lên mặt hắn, đong đưa thay đổi hình dáng theo bấc đèn.

Ta tỉ mỉ nhìn hắn, lướt qua trán, đến đôi mắt, mũi, cuối cùng ta thấy khoé miệng hắn cong lên.

“Sao A Nhu cứ nhìn chằm chằm trẫm vậy?”

“Bởi vì thiếp không thể xem…” Ta cuống quýt quay mặt đi, dời mắt sang nghiên mực: “Thiếp không thể xem tấu chương được.”

Hắn cười ra tiếng, không vạch trần suy nghĩ của ta.

Mà ta cũng bắt đầu nói sang chuyện khác.

Ta hỏi hắn vì sao không cho cung nhân đến đình hóng gió bên hồ Ngự.

Hắn hỏi ta muốn ai đến.

Ta lắc đầu, bảo: “Là thiếp muốn đến. Mấy ngày trước thiếp còn đến đó vài lần, hôm nay nghe nói Hoàng thượng hạ chỉ, nên lại quay về.”

“A Nhu có thể đến…” Hắn khép cuốn sổ đã phê xong trong tay lại, ngẩng đầu nói: “Trẫm thích nhìn dáng vẻ lúc A Nhu ở nơi đó.”

“Thích nhìn A Nhu ở đó ngước mặt ăn điểm tâm, thích nhìn A Nhu kể chuyện cười rồi ngửa đầu cười lớn, cũng thích nhìn A Nhu ghé vào bàn đá ngủ gật…”

Hắn nói rất nghiêm túc, mà ta hình như lại trông thấy những vì sao trong đôi mắt hình lưỡi liềm của hắn.

10.

Mấy ngày nay Bảo Nhi cứ cười không khép được miệng.

Nàng ấy nói hoá ra Hoàng thượng đã có mưu đồ với ta. Ta mắng nàng ấy dùng từ cho cẩn thận, thế mà nàng ấy còn lớn mật nói có ta ở đây thì việc gì phải sợ.

Ngày ấy sau khi Hoàng thượng nói ra lời ấy, trong lúc vô tình ta đã kể cho Bảo Nhi nghe. Thật ra nàng ấy nói cũng đúng, đã lâu rồi ta không kể chuyện cười, cũng không nằm dài trên bàn đá ngủ gật.

Hoàng thượng nói như thế, nhất định là đã gặp ta khi ta vừa vào cung. Ta không thể nào tìm hiểu được tình yêu mà hắn hành cho ta, đầu óc loạn cả lên, mấy ngày nay không thể nào bình tĩnh nghĩ ngợi được.

Giữa tháng năm, trước đêm cung yến Tết Đoan Ngọ, ta gặp được vài đứa trẻ con quan ở hồ Ngự. Vốn thấy bọn chúng đều đang vui cười, không muốn nán lại lâu, đến khi thấy một bé trai mặc quần áo vải bố.

Theo lý mà nói, các quan sẽ không đưa người hầu nhỏ như vậy tiến cung tham gia cung yến Đoan Ngọ, dù sao làm việc cũng không bằng người lớn.

Ôn ma ma kéo tay áo ta, bà ấy bảo đứa nhỏ này là tiểu đệ của Hoàng hậu nương nương.

Lục Duy An, tiểu đệ của Lục Lạc Âm…

Ta nắm chặt tay áo, đi về phía hồ Ngự.

Ta bắt đầu nghe thấy giọng những đứa trẻ con quan đó…

“Ngươi tưởng thân phận bây giờ của mình là gì, xứng tiến cung sao?”

“Không phải lúc mới đến ngươi kiêu ngạo lắm sao? Bảo tỷ tỷ ngươi sớm muộn gì cũng sẽ đón ngươi về mà.”

“Không phải ta mang ngươi vào cung sao? Thế mà ngươi lại đi tìm tỷ tỷ…”

“Ta muốn đi tìm tỷ tỷ của ta…” Bị nhục mạ đến nhường này, đứa trẻ kia vẫn sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt không lộ chút sợ hãi nào.

Thằng bé nhìn về phía ta, nhìn Ôn ma ma phía sau ta, nó không hề suy nghĩ mà nhảy xuống hồ Ngự.

Sắc mặt mấy đứa trẻ nhà quan lập tức tái đi, ta hô hoán, chạy đến kéo cánh tay nó.

Cho dù đã gần sang hè, nhưng nước hồ Ngự vẫn lạnh đến thấu xương.

Ta nhìn nó dần chìm xuống đáy hồ, ta liều mạng kéo, muốn nói cho nó biết tỷ tỷ của nó không có ở đây, nói cho nó biết tỷ tỷ nó đã ra khỏi cung rồi, đi nhìn ngắm vạn dặm non sông với tiểu tướng quân của nàng ấy.

Ở thời khắc nó lịm đi, rốt cuộc ta cũng kéo được tay nó.

Ta kéo nó lên bờ. Bảo Nhi và Ôn ma ma mỗi người đỡ lấy ta và thằng bé. Bảo Nhi khóc bảo ta lúc nào cũng ngốc như vậy.

Ta nhìn Ôn ma ma vỗ mặt đứa bé kia, có thế nào nó cũng không tỉnh lại.

Có thị vệ đến vây quanh người ta, ta bảo bọn họ không cần quan tâm đến ta, bảo bọn họ đưa đứa bé kia đến Thái Y Viện, ta nói ta không muốn nó chết.

Lúc Hoàng thượng tới, thị vệ đã bế Lục Duy An đi được một lúc.

Hắn có vẻ tức giận, bước chân cũng rối loạn không ít.

Không để ta nói một câu nào, hắn lấy áo choàng mà Đức Toàn Công công đưa qua khoác cho ta, bế ta rời khỏi hồ Ngự.

“Thiếp không sao…” Ta ngước mặt nhìn hắn, nước trên tóc thấm ướt áo quần hắn.

Hắn không nói lời nào, ta cũng không nhìn hắn nữa, chỉ duỗi tay ôm cổ hắn, gối đầu lên vai hắn.

Ta nói với hắn chỉ là ta rất sợ, ta nói nếu đứa bé kia chết, có lẽ ta sẽ lại mơ thấy Hoàng hậu nương nương.

Hoặc là ta sẽ không mơ thấy nàng ấy, có lẽ ta sẽ không thể nào ngủ được, buổi tối không ngủ được, khả năng ban ngày cũng ngủ không được.

Hắn hạ chỉ cho mấy đứa trẻ con quan đó đến quân doanh. Chu Đô uý của Tây Sơn Mãnh Hổ doanh có tiếng nghiêm khắc, sẽ không lấy việc công làm việc tư.

Hắn nói đúng ra hắn nên chấn chỉnh lại không khí ăn chơi chác táng ở kinh thành từ lâu rồi.

Ôn ma ma nói Hoàng thượng bỏ đi nô tịch của Lục Duy An, sau khi rời Thái Y Viện Lục Duy An cũng đến Tây Sơn, mục đích thì không biết.

Ta bị lạnh, sốt nhẹ mấy ngày, nhưng cũng nhanh chóng khỏi.

Ngày ấy mặt trời vừa lên, ta và Dung Quý phi vấn an xong, nàng ta gọi ta lại.

Nàng ta nói mấy ngày gần đây Hoàng thượng hiếm khi đặt chân đến hậu cung, chúng phi tần cũng buông vài câu oán hận.

Lời trong lời ngoài ít nhiều có ý trách cứ ta, nhưng ta vô tội mà. Từ sau Đoan Ngọ, ta cũng đã nhiều ngày không gặp Hoàng thượng rồi.

Ta không nhớ hắn, nhưng vẫn đến Bảo Hoa Điện một chuyến.

Đức Toàn Công công nói Hoàng thượng đang nghị sự, có cần đi báo một tiếng giúp ta hay không,

Ta nói không cần, ta chờ ở đây là được.

Sau đó mặt trời từ phương đông chiến đến đỉnh đầu, cái nóng hầm hập như thiêu đốt phả thẳng vào, trán ta đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Hoá ra thời tiết đã nóng từ lâu, chỉ là mùa hè vừa mới đến.

Đức Toàn Công công gọi ta vào. Lúc xoay người ta thấy có hai vị quan viên từ trong điện đi ra, người đi bên phải mang đến cho ta cảm giác hơi quen mắt.

Nghĩ không ra đã từng gặp ở đâu, hoặc chỉ bởi vì người đó cũng đang nhìn ta, nên ta mới thấy mình cũng quen người đó.

Ta dặn Hoàng thượng phải chú ý sức khoẻ, chớ vì chính sự mà chẳng biết đâu là ngày đêm.

Hắn cười ta, hỏi chờ hắn ở bên ngoài lâu vậy chỉ để tỏ lòng quan tâm sao?

Ta gật đầu: “Sao lại bị Hoàng thượng đoán được rồi?”

Hắn ôm ta vào lòng, nắm tay ta đặt ở trước ngực, nói xin lỗi ta.

Ta không hiểu gì, hắn cũng không nói nguyên do.

Ta rúc trong lòng hắn, nói vài chuyện linh tinh với hắn.

Nói ta trông thấy con cá vàng rất lớn ở hồ Ngự, to như cá chép ở Ngự Thiện Phòng vậy.

Còn cả Bảo Nhi, gần đây nàng ấy đang đọc thoại bản, cứ một chốc lại gạt nước mắt, một chốc lại chửi ầm lên cái gì mà không biết liêm sỉ.

Ta nói bụng của Ngưng Mỹ nhân to lớn Thiều Phi nương nương lúc mang thai An Lạc Công chúa, ta cảm thấy có thể sẽ là thai song sinh.

Cuối cùng ta lại nói An Lạc Công chúa đã mất rồi, ta hỏi hắn có phải đã sớm biết rồi không. Ta luôn ở trong điện không ra ngoài, ngày ấy lúc ra ngoài thấy Thiều Phi nương nương đỡ An Lạc Công chúa đang quỳ rạp trên mặt đất lên, ta bèn đứng ở nơi xa nhìn bọn họ. Đến khi mặt trời lặn, An Lạc Công chúa đã có thể chập chững đi vài bước nhỏ.

Ta vô cùng kiêu ngạo mà cất cao giọng, nói hắn chỉ biết An Lạc Công chúa đã biết đi thôi, còn ta là người duy nhất ngoại trừ Thiều Phi nương nương được chứng kiến quá trình này.

Hắn ôm ta chặt hơn, chiếc cằm đặt trên cổ ta hơi giật giật.

Hắn nói: “A Nhu… Sinh con cho trẫm đi.”

Ta không nói gì, lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Thấy ta không đáp lại, hắn mạnh mẽ quay người ta lại, nụ hôn dịu dàng cứ thế đặt lên môi ta.

Mắt hắn đỏ lên, vừa hôn ta vừa nói ta yêu nàng.

Ta giơ tay xoa mặt hắn, nhắm mắt lại bắt đầu đáp lại hắn.

Hoặc là yêu hoặc là hận, chọn một cái đặt trong lòng, mới có thể sống sót…

Hoàng hậu nương nương, bây giờ Nhu Nhi lựa chọn yêu hắn, người nói, liệu ta có thể cứ mãi yêu như vậy không?

Liệu ta có thể mãi mang theo tình yêu không chân thành tha thiết này sống sót trong cung không?