Chương 3 - Tường Vi Trắng

05.

Hoàng thượng không hề chán ghét ta, hắn cho ta quần áo, cho ta điểm tâm, cho ta trái cây quý giá từ Tây Vực. Lúc hắn nhìn ta không còn là dáng vẻ chán ghét trước kia nữa.

Ta hơi ghét cách hắn dùng cặp mắt đào hoa kia cười với ta.

Hoàng hậu nương nương hỏi ta có thích Hoàng thượng không, ta lắc đầu, ta nói ta không thích hắn.

Hắn đẹp, giọng cũng dễ nghe, hắn luôn nhẹ nhàng mà gọi ta A Nhu, nhưng ta không hề thích hắn.

“Vì sao?” Hoàng hậu nương nương truy hỏi ta.

“Nương nương biết không? Phụ thân ta cũng đẹp, ông ấy cũng dịu dàng gọi tên mẫu thân ta…” Ta dừng một chút, lòng nảy sinh sự lạnh lẽo: “Ông ấy giống như Hoàng thượng vậy, cũng có rất nhiều nữ nhân, đương nhiên là không nhiều bằng Hoàng thượng, nhưng người hiểu ý ta không? Ta muốn nói là…”

“Bỏ đi…” Ta không biết phải diễn đạt thế vào với Hoàng hậu nương nương, cuối cùng chỉ nói một câu: “Về sau ông ấy không thích mẫu thân ta nữa, cũng không gọi tên mẫu thân ta nữa.”

“Mẫu thân ta là nữ tử đầu tiên mà ông ấy thích , thích lâu như vậy mà cũng có ngày chán ghét, huống chi là Hoàng thượng từng ghét ta như vậy.”

Ta cúi đầu, không nói chuyện nữa.

“Cho nên Nhu Nhi không phải không thích Hoàng thượng, mà là không dám thích Hoàng thượng sao?” Hoàng hậu nương nương xoa đầu ta, dịu dàng hỏi.

Ta vội vàng lắc đầu, có vẻ hơi sốt ruột: “Ta có người mình thích rồi, ta chưa từng nói với ai cả, ngay cả chính người đó cũng không biết.”

“Nương nương người…” Ta ngẩng đầu, mắt bắt đầu rưng rưng: “Nương nương, ta có thể tin người đúng không?”

“Đứa trẻ ngốc.” Hoàng hậu nương nương giơ tay lau mắt ta: “Đương nhiên ngươi có thể tin tưởng ta.”

Ta kể cho Hoàng hậu nương nương nghe về nam nhân ta giấu dưới đáy lòng. Chàng thích mặc màu trắng nhất, lúc nào cột tóc cũng có vài sợi rơi xuống. Chàng nói chàng không có phụ thân, không có mẫu thân, cũng ngượng ngùng nhìn ta cười, nói chàng không biết buộc tóc.

Sau này ta đi theo nha binh trưởng, xin ông ấy dạy ta vấn tóc.

Sau đó ta chạy đến y quán của sư phụ chàng. Sư phụ chàng là người bảo thủ, suốt ngày mặc quần áo lôi thôi, đầu cũng chẳng gội, nhưng chàng thì lúc nào cũng sạch sẽ.

Ta gọi chàng ra, ta nhón mũi chân kề sát bên tai nói với chàng: “Lưu Xuyên ca ca, Tân Nhu học được cách vấn tóc rồi, sau này Tân Nhu giúp ca ca vấn tóc được không?”

Chàng lại ngượng ngùng, lúc nào chàng cũng bị ta chọc đỏ mặt, màu đỏ kia lan rộng một đường đến tận vành tai mới thôi.

“Hoàng hậu nương nương không biết đó thôi, chàng là đại phụ giỏi giang nhất mà ta từng gặp. Năm mười bốn tuổi ta bị bệnh đậu mùa, khi đó toàn bộ Lâm Châu Phủ có mấy chục người cũng mặc bệnh đậu mùa.” Ta cúi đầu, nhìn vết sẹo nho nhỏ trên cánh tay phải: “Ta cho rằng có thể mình sắp chết rồi, nhưng chàng đã chữa khỏi cho ta.”

“Chàng ngồi bên mép giường ta, đưa cho ta quyển sách, kể cho ta nghe truyện Ngưu Lang và Chức Nữ, kể về bảy nàng Công chúa trên trời. Ta thật sự rất thích chàng, ta cảm thấy, nhất định mình phải gả cho chàng.”

“Nhưng mà chàng đi rồi. Ngày ta khỏi hẳn, ta đã tìm chàng rất lâu, tìm thế nào cũng không thấy chàng.”

“Chàng muốn chữa hết bệnh cho mọi người, lại chỉ chữa được cho mình ta. Trong thư chàng nói muốn đi ngao du khắp năm châu bốn biển, hy vọng bản thân có thể trở thành người tài giỏi, lúc ấy chàng sẽ trở về tìm ta.”

“Nhưng Hoàng hậu nương nương à, ta không chờ được chàng, ta không chờ được chàng trở về.” Ta bấm móng tay vào vết sẹo do bệnh đậu mùa để lại trên cánh tay, cho đến khi đỏ bừng, rách da.

Hoàng hậu nương nương đứng lên ôm ta vào lòng, nàng ấy vỗ về lưng ta, ta kìm không được mà oà khóc.

Ta không chờ được chàng trở về, ta chỉ có thể giấu chàng trong lòng. Còn cả câu “ta thích chàng” chưa kịp nói ra kia, cũng chỉ có thể giấu nó sâu trong cõi lòng.


Buổi tối, Hoàng thượng lại đến tìm ta nghe chuyện cười.

Hai mắt ta đỏ lên, hắn liếc mắt một cái đã chú ý đến.

Ta vờ như bị ngứa mắt lắm, giơ tay lên dùng sức dụi mắt, như thể rất bực tức.

Hoàng thượng bắt lấy tay ta, nhỏ giọng ta ủi ta đừng dụi mắt nữa.

“A Nhu ngoan, trẫm thổi cho nàng, sẽ không ngứa nữa.”

Hắn bắt đầu thổi mắt cho ta, vừa thổi đã khiến ta rơi nước mắt.

Trong mắt hắn có chút hốt hoảng, hai tay cũng giơ giữa không trung không biết làm gì.

Ta nhớ lại lúc ta bị bệnh đậu mùa, chỗ nổi mụn nước cũng ngứa muốn chết, ta cứ nhịn không được mà gãi mãi.

Sau đó Nguỵ Lưu Xuyên nhìn mụn nước bị gãi vỡ trên cánh tay ta, bắt đầu nắm lấy tay ta không cho ta cử động. Chàng nói Tân Nhu ngoan, ta thổi giúp muội, thổi rồi sẽ không ngứa nữa.

Bây giờ ta mới phát hiện Nguỵ Lưu Xuyên và Hoàng thượng rất giống nhau, đôi mắt giống, cái miệng giống, giọng nói cũng giống…

Ta nghĩ là do ta nhớ chàng quá, vậy mà lại cầm lòng không đậu mà hôn lên đôi mắt Hoàng thượng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta giống như lần đầu gặp Nguỵ Lưu Xuyên, cao giọng hỏi Hoàng thượng: “Người tên gì?”

“Tống Nhiên Chi, A Nhu phải nhớ kỹ, trẫm tên là Tống Nhiên Chi.” Hắn cúi người hôn lên môi ta.

Ta liếc nhìn sang vành tai hắn, bấy giờ mới khó khăn tỉnh táo lại.

Hoàng thượng không hề giống chàng, Hoàng thượng sẽ không vì ta mà tai đỏ lựng, Hoàng thượng tên Tống Nhiên Chi, không phải Nguỵ Lưu Xuyên.

Ta thấy mình thật buồn cười, xúi giục hắn sa vào, còn mình chỉ giây lát sau đã tỉnh táo lại.

06.

Một mùa đông khác lại đến, mẫu tộc của Hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện lớn.

Ta nghe nói ba năm trước Hoàng hậu nương nương từng vì tộc nhân của thiếu niên Tướng quân kia mà quỳ bên ngoài Bảo Hoa Điện suốt một đêm.

Cung nhân thường xuyên âm thầm bàn tán, kể rằng đêm đó trời đổ tuyết lớn, kể rằng trên mái hiên có rất nhiều nhũ băng, kể rằng đêm đó mãi cho đến khi Hoàng hậu nương nương ngất xỉu vào sáng sớm, chưa hề cong lưng một lần nào.

Phụ thân của Hoàng hậu nương nương là Thủ phụ đại thần Lục Chi Niên. Nghe nói vị tiểu tướng quân kia chính là con trai độc nhất của Trấn Bắc Tướng quân phủ. Năm ấy Hoàng thượng từng lập giao ước với chàng ta, chỉ cần tiểu tướng quân dẫn binh đánh hạ ba thành của Bắc Phủ triều trước bị nước láng giềng chiếm mất, Hoàng thượng sẽ hạ chỉ tứ hôn cho chàng ta và đích nữ Lục Lạc Âm của Thủ phụ đại thần.

Lục Chi Niên là ca ca của Thái hậu nương nương, Hoàng thượng không phải con do Thái hậu nương nương sinh, cho nên Hoàng thượng và Lục Chi Niên cũng không tính là cùng một phe. Mà Lục Chi Niên lại bất hoà với Trấn Bắc Tướng quân phủ. Tiểu tướng quân vì lời hứa còn chẳng có thánh chỉ này, chém giết mấy trăm ngày đêm ở Nam Cương. Khi trở về lại được báo rằng cô nương chàng ta thương mến đã sớm vào cung, thành Hoàng hậu.

Hoàng thượng đã tính toán từ trước, hắn lợi dụng binh quyền của Trấn Bắc Tướng quân phủ thu hồi đất bị mất, cũng tuyệt đối sẽ không để Trấn Bắc Tướng quân phủ và Thủ phụ về cùng một phe.

Người hắn cưới là biểu tỷ của mình, nắm quyền lợi của Thủ phụ đại thần trong tay. Vốn tưởng rằng là một hòn đá trúng hai con chim, nào ngờ tiểu tướng quân tính tình nóng vội lại mang đến cho Hoàng thượng một bất ngờ.

Chàng ta cầm trường thương phóng ngựa xông vào hoàng thành, bị vạn tiễn bắn chết dưới Vĩnh An Môn.

Hành động nói có sách mách có chứng, binh quyền Bắc Cảnh hiển nhiên nhờ đó mà rơi vào tay Hoàng thượng.

Bệnh căn của Hoàng hậu nương nương cũng có từ khi đó, nàng ấy huỷ hoại thân thể mình, thay cho trăm mạng người của Trấn Bắc Tướng quân phủ.

Mà lần này, tầm mắt Hoàng thượng dừng lại trên người tộc Lục thị.

Tự mình đóng quân, ý đồ tạo phản, đây là tội danh Hoàng thượng định cho Lục gia…

Hoàng hậu nương nương lại bị bệnh, ta ngày ngày ở trong phòng nàng ấy, thay khăn cho nàng ấy, lau người cho nàng ấy, mất ba ngày cơn sốt mới lui.

Ta vốn tưởng rằng nàng ấy không biết chuyện của Lục đại nhân, nhưng nàng ấy nói nàng ấy đã sớm biết sẽ có ngày này. Từ thời khắc Hoàng thượng cố nén căm hận đối với tộc Lục thị trong lòng, phong nàng ấy làm Hoàng hậu, nàng ấy đã đoán được.

“Năm năm nay hắn vẫn luôn làm suy yếu quyền lợi của Lục gia, cô cô cũng bị hắn nhốt ở Từ Ninh Cung.”

“Đây là muốn vu oan giá hoạ.” Ta đỡ Hoàng hậu nương nương dậy, nàng ấy ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt lạ kỳ.

“Đây không phải muốn vu oan giá hoạ… Phụ thân ta thật sự đóng quân, chuyện này Hoàng thượng không có cách nào vu oan ông ấy.” Hoàng hậu nương nương ho khan vài tiếng, tiếp tục nói: “Từ trước đến nay phụ thân luôn kiêu ngạo, ông ấy không chịu nổi sự chèn ép của Hoàng thượng.”

Hoàng hậu nương nương lại quỳ gối ngoài Bảo Hoa Điện, ta không còn phải tưởng tượng ra cảnh ba năm trước kia qua miêu tả của các cung nhân nữa. Tuyết bay tán loạn, nhũ băng trên mái hiên, còn cả Hoàng hậu nương nương quỳ thẳng lưng, mọi thứ của ba năm trước đây lại được tái diễn vào giờ phút này.

Ta bung dù, đứng bên cạnh nàng ấy, cùng nàng ấy nhìn về phía trước.

Tuyết rơi dày đặc, lại mang theo gió bắc buốt giá, cuốn bông tuyết dưới dù, dần dần vùi lấp đầu gối nàng ấy.

Ta giao dù cho Bảo Nhi, ngồi xổm xuống bới tuyết ra.

Ôn ma ma lại lấy hai chiếc áo choàng đến, khoác cho ta và Hoàng hậu nương nương. Ta nắm bàn tay Hoàng hậu nương nương, cúi đầu hà hơi cho nàng ấy.

“Ngốc… Nhu Nhi…” Hoàng hậu nương nương lạnh đến nỗi nói không trôi chảy, nói một lúc lâu ta mới nghe hiểu nàng ấy muốn ta quay về.

“Nhu Nhi không về, lần này nương nương, nương nương không phải… Không phải một mình nữa.” Ta cũng nói không rõ ràng, chỉ thuận thế quỳ gối bên cạnh nàng ấy.

Giữa chừng Đức Toàn Công công chạy ra rất nhiều lần, khi thì khuyên Hoàng hậu nương nương, khi lại khuyên ta khuyên Hoàng hậu nương nương.

Ta liếc nhìn ông ta một cái, dùng hành động nói cho ông ta biết, ông xem ta có nghe ông khuyên không?

Rốt cuộc Hoàng thượng vẫn đi ra.

Hắn không nói gì, cũng không nghe Hoàng hậu nương nương nói, trực tiếp lệnh cho mấy Công công nhét Hoàng hậu nương nương vào bộ liễn khiêng về.

Đuổi tất cả mọi người đi, hắn ngồi xổm trước người ta, hỏi ta sao lại to gan vậy.

“Thiếp từ trước đến nay… Co được duỗi được.”

“Lý Tân Nhu!” Giọng điệu hắn có phần tức giận: “Chuyện của Lục thị, nàng xen vào làm gì?”

“Thiếp chỉ nghĩ, chỉ nghĩa Hoàng thượng có thể nghe Hoàng hậu nương nương nói một chút…” Ta bắt đầu quỳ không nổi nữa, cơ thể hơi ngả về trước, lại bị ta kịp thời kìm lại.

Tròng mắt hắn hơi loé lên, đi trước một bước vươn tay đỡ cơ thể ta.

“Nàng tàn nhẫn lắm Lý Tân Nhu, trẫm vẫn luôn cho rằng nàng sợ trẫm, bây giờ xem ra, thực ra trẫm chưa từng nhìn thấu nàng.”

Hắn bế ngang ta lên, đưa vào Bảo Hoa Điện.

“Nàng nói cho trẫm nghe, vì sao trẫm phải nghe Hoàng hậu cầu xin cho Lục thị?” Hắn ném ta xuống bên bếp lò, ngồi về lại long ỷ.

Ta ngồi quỳ lên, thay đổi nhiệt độ đột ngột khiến ta chưa thể thích nghi ngay được.

“Nương nương là… Thê tử của Hoàng thượng, Hoàng thượng hãy cho nương nương, cho nương nương một cơ hội.” Ta kìm chế cơn run rẩy, tay dưới áo choàng véo vào thịt mới thoáng tìm được chút tri giác: “Suy nghĩ của nương nương, Hoàng thượng nên cho nương nương một cơ hội để nàng ấy nói ta.”

“Còn gì nữa?” Hắn nghiêng người về trước, híp mắt hỏi ta.

Ta lắc đầu: “Không còn, chỉ có bấy nhiêu thôi.”

“A…” Hắn có vẻ mỉa mai, chỉ cười một cái rồi dừng lại.

“Lý Tân Nhu, nàng bảo trẫm đi tìm hiểu xem Hoàng hậu nghĩ gì, đơn giản vì nàng ấy là thê của trẫm sao.” Hắn đi tới, nắm cằm ta bắt ta nhìn về phía hắn: “Trẫm có tam cung lục viện, có triều đình đủ loại quan viên và thiên hạ vạn dân.”

“Sao ngay cả một người bằng lòng lắng nghe suy nghĩ của trẫm cũng không có?”

Đôi mắt hắn run rẩy, tay nhéo cằm ta như dùng toàn bộ sức lực.

“Nương nương là thê tử kết tóc của Hoàng thượng, không thể đánh đồng với người khác.”

“Hay lắm Lý Tân Nhu, đạo lý nào ngươi cũng nắm hết!” Hắn đẩy ta ra, quay người đi: “Đừng ở đây làm chướng mắt trẫm!”

Ta giơ tay xoa chiếc cằm đau nhức, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu.

Lòng ta thấy hơi ảo não, không ngờ hắn không những buông tay ra, còn bị ta chọc cho giận hơn nữa.

Ta đứng lên, lê đôi chân tê dại đến bên cạnh hắn: “Nếu Hoàng thượng nguyện ý nói, thiếp bằng lòng nghe…”

Hắn không đáp lời, nét mặt cũng không có thay đổi gì.

Ta thả nhẹ giọng, duỗi tay kéo ống tay áo hắn: “Hoàng thượng nghĩ gì, thiếp cũng bằng lòng nghe hết.”

“Lâm Đức Toàn!” Hắn không kiên nhẫn hất ta ra, gọi Đức Toàn Công công đưa ta đi.

Thật là vô dụng! Ta khập khiễng đi trên nền tuyết, nghĩ dù cho gần đây Hoàng thượng luôn cưng chiều ta thì ta vẫn không giúp đỡ được Hoàng hậu nương nương.

Đức Toàn Công công đưa ta quay lại cung xong, lại bày dáng vẻ chân thành khuyên nhủ kia.

“Hoàng thượng sẽ đi gặp Hoàng hậu nương nương, mấy ngày này Chiêu nghi hãy ở trong cung tĩnh dưỡng cho thật tốt.”

“Thật vậy chăng?” Ta đỡ khung cửa, kinh ngạc vì lời ông ta nói.

“Cũng nhờ có hai câu cuối cùng kia của Chiêu nghi…”

Hình như Đức Toàn Công công có vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu xoay người rời đi.

Ta cười thầm, sớm biết làm nũng có tác dụng thì cần gì phải lê thân đến quỳ dưới tuyết lâu như vậy.

Ta còn đỡ, nhưng Hoàng hậu nương nương vốn có bệnh căn, nhất định lần này lại bệnh nữa.

07.

Đúng như lời Đức Toàn Công công, ngày hôm sau Hoàng thượng đã đến Hoa Thanh Cung.

Lúc hắn đến gặp Hoàng hậu nương nương ta đang nằm trên giường. Chân ta cứ đau nhức mãi, cả đêm không ngủ được, đến khi rạng sáng mặt trời mọc mới khó nhọc đi vào giấc ngủ.

Bảo Nhi nhỏ giọng đánh thức ta, hỏi ta có muốn ăn chút gì không, hay là để nàng ấy đi gọi ngự y giúp ta.

Ta lắc đầu, ngồi dậy vén chăn lên, dùng tay xoa hai đầu gối bầm xanh.

“Nhu Chiêu nghi?”

Ngoài cửa truyền đến tiếng Đức Toàn Công công, ta ra hiệu cho Bảo Nhi ra ngoài, lát sau nàng ấy cầm bình nước nóng và một cái lọ sứ màu trắng đi đến.

“Hoàng thượng đưa.” Bảo Nhi bĩu môi, ánh mắt nhìn ta cực kỳ thiện cảm.

Ta không khỏi cười khổ, hỏi nàng ấy có chuyện gì. Nàng ấy đi đến mép giường nhét cái bình nước nóng vào trong lòng ta, mở lọ sứ nhỏ ra bôi thuốc mỡ lên đầu gối ta: “Chủ tử lúc nào cũng nhiều chuyện! Khó khăn lắm mới được Hoàng thượng sủng ái, sao cứ phải chĩa mũi vào chuyện của Lục thị!”

Lúc mới vào cung chủ tử có học được tính nhút nhát, sao bây giờ biến mất hết rồi?”

“Nếu còn giả vờ như vậy thì sao có thể đi cầu xin thay cho Hoàng hậu nương nương?” Ta rụt chân, ý bảo nàng ấy nhẹ chút: “Không phải Bảo Nhi cũng từng nói sao? Nếu không nhờ Hoàng hậu nương nương, chủ tử ngươi đã sớm không trụ nổi trong cung rồi.”

Ta thích làm ầm ĩ, cũng chẳng phải dạng sẽ an phận thủ thường.

Chỉ là trước khi đi mẫu thân đã dặn đi dặn lại ta phải kiềm chế tính tình, ta sợ làm sai, cho nên bất kể có sai hay không, chỉ cần vừa thấy không ổn là sẽ nhận tội ngay.

Vừa vào cung đã trở thành tay nhìn mặt đoán ý lão luyện, có lẽ đây là thiên phú mà trước kia ta chưa có cơ hội khai quật.

Nhưng sau khi dọn đến Hoa Thanh Cung, ta đã xem Hoàng hậu nương nương như người thân thiết.

Ta phải làm chút gì đó cho Hoàng hậu nương nương, dù chỉ là quỳ cùng nàng ấy cũng được.


Hoàng thượng chỉ ở chỗ Hoàng hậu nương nương chưa đến một canh giờ.

Ta nói Bảo Nhi đỡ ta ra cửa, nàng ấy nói đêm qua tuyết rơi cả đêm, bây giờ mặt trời đã lên sáng ngời.

Bên này vừa đặt nửa chân ra khỏi cửa phòng, liếc mắt một cái đã thấy người đứng ở ngoài viện. Ta buông tay Bảo Nhi ra, cúi người hành lễ. Đến khi ngước mắt lên nhìn lại thì không thấy bóng dáng hắn nữa.

“Nhìn nhầm sao?” Ta tự nhận định.

“Xong rồi, chủ tử thất sủng rồi…” Bảo Nhi lắc đầu, thoạt nhìn còn khổ sở hơn cả ta.

Ba ngày sau, Hoàng thượng đích thân soạn thánh chỉ xử quyết Lục thị.

Lục Chi Niên tội không thể tha, Hoàng thượng nói niệm tình Lục thị cống hiến cho Vệ triều nhiều năm qua, ngoại trừ Lục Chi Niên và trưởng tử Lục Duy Cẩm tham gia đóng quân chọn ngày xử trảm, những người còn lại biếm thành nô lệ, giao cho quan chuyên trách phân về các nhà quan trong kinh thành.

Lúc ta đến thăm Hoàng hậu nương nương, nàng ấy vừa uống thuốc xong.

Nàng ấy nói không còn gì tiếc nuối nữa, phụ thân nàng ấy phạm sai lầm, theo lý nên xử tử, chỉ đáng thương cho đại ca nàng ấy.

“Tẩu tẩu ta đang mang thai, nhà mẹ đẻ đã cầu xin Hoàng thượng cho đón tỷ ấy về.” Hoàng hậu nương nương uống một ngụm trà ta đưa, bàn tay cầm chén trà trắng bệch: “Đứa nhỏ này không thể giữ được, dù Hoàng thượng có tha cho thì nhà mẹ đẻ tỷ ấy cũng sẽ không giữ lại đứa con của tội thần.”

“Nhu Nhi…” Nàng ấy nhìn về phía ta, ngừng một lúc lâu mới lại cất tiếng.

“Nàng ấy nói: “Xin lỗi.”

“Sao nương nương lại nói vậy với ta?”

“Hoàng thượng vốn sẽ không gặp ta.” Nàng ấy đặt chén trà xuống, dùng bàn tay lạnh lẽo kia nắm tay ta: “Lần trước ta cũng dùng cách này cầu xin hắn một lần, khi đó hắn nói ta sẽ không có cơ hội cầu xin cho bất cứ kẻ nào với hắn nữa.”

“Hắn quan tâm ngươi, cho nên, xin lỗi Nhu Nhi, ta đã lợi dụng ngươi."

Ta thấy Hoàng hậu nương nương thật không biết cách dùng từ, nhất thời thấy mới mẻ lại có thể được nàng ấy nói thành quan tâm.

“Không liên quan đến nương nương, là Nhu Nhi tự muốn quỳ, sao lại nói là lợi dụng chứ.”

Hoàng hậu nương nương cười, nàng ấy rất đẹp, bây giờ cả người đều tái nhợt, giống như đoá hoa tàn trong Ngự Hoa Viên.

Nàng ấy cứ ho khan mãi, mái tóc xoã xuống cũng lay động theo từng âm thanh.

Lòng ta khổ sở cực kỳ, buồn vì nàng ấy không thể dừng lại để mà nói chuyện với ta, cũng buồn vì nàng ấy nhuốm chiếc khăn trắng mà mình thích nhất thành màu mận chín, buồn vì nàng ấy giấu chiếc khăn thấm máu kia ở nơi ta không thể nhìn thấy.

Nàng ấy bệnh rất lâu, mãi cho đến đêm trước giao thừa đều không hề bước ra khỏi Hoa Thanh Cung nửa bước.

Cũng hơn một tháng trời Hoàng thượng không đến. An Minh Công chúa mới nửa tuổi đã ra đi sau một trận sốt cao, Minh Tu dung phát điên, bị Hoàng thượng cho vào lãnh cung.

Cùng lúc đó, Ngưng Mỹ nhân của Văn Uyên Cung có thai. Bảo Nhi cứ nhíu mày cả ngày, lúc không có việc gì thì ngồi ở cửa đại điện, hệt như hòn vọng phu.

Ta cười nàng ấy hỏi có muốn ta xin Hoàng thượng một ân huệ, cho nàng ấy một vị trí không?

Nàng ấy học được cách dùng bạo chế bạo, nói cái gì mà muốn xin một ân huệ cho nàng ấy, ta bây giờ muốn gặp Hoàng thượng còn không được.

Ta xụ mặt, không có hứng thú đùa nữa.

“Chủ tử, người thật sự không biết mình thất sủng rồi sao?”

“Biết chứ.” Ta nghiêm túc gật đầu với nàng ấy.

Nhưng vậy thì có liên quan gì? Tình yêu của đế vương chưa bao giờ là dài lâu, ngươi có thể yêu hắn, các phi tần khác cũng có thể yêu hắn, hắn yêu ngươi được, tất nhiên cũng sẽ yêu những người khác.

“Bảo Nhi à, chủ tử ngươi cũng không muốn thánh sủng.” Ta kéo tay nàng ấy, nói với nàng ấy như đang an ủi trẻ nhỏ: “Chỉ cần còn sống là tốt rồi, có Hoàng hậu nương nương, còn có ngươi nữa.”

“Có các ngươi ở là đủ rồi.”

Nhưng Bảo Nhi hiểu, ta cũng hiểu. Trong cung này, sống sót là chuyện cực kỳ khó khăn.

Ngày hôm sau, Hoàng hậu nương nương gượng sức tham gia cung yến giao thừa. Ta ngồi bên trái nàng ấy, cách bốn người Quý Phi, Thục Phi, Triệu Tần và Minh Phu nhân.

Ta gần như bị đẩy khỏi sân khấu. Ngày thường không nhận thấy gì, hôm nay mới phát hiện Hoàng thượng lại có phi tần như vậy.

Ta nhìn bóng dáng Hoàng hậu nương nương, nàng ấy vẫn ho khan, nhưng cứ mãi nhịn xuống, đến khi nhịn không nổi nữa mới cúi đầu ho nhẹ hai tiếng.

Các đại thần nói lời chúc mừng, Hoàng thượng cũng nở nụ cười giả dối phụ hoạ.

Ta chống cằm, nhét từng miếng điểm tâm vào miệng như con rối gỗ.

“Chủ tử, ăn ít thôi!” Bảo Nhi ghé vào tai ta nhỏ giọng nhắc nhở.

“Ừ, không ăn!” Ta đẩy đĩa điểm tâm không còn gì sang một bên, đổi thành hai tay chống cằm, bắt đầu ngây người nhìn vào không trung.

“Bảo Nhi, Lập xuân rồi.”

“Đúng vậy, vậy mà năm nay giao thừa và Lập xuân lại cùng một ngày.” Bảo Nhi cao giọng, xoá tan đi u sầu nhiều ngày.

Ta nhắm mắt lại, gió lạnh cuốn theo hương rượu nhàn nhạt len vào từng lỗ chân lông, khiến người ta hơi say.

“Tại tiệc đây ba thế hệ đoàn viên, mỗi người một việc ở sân này hoan ca.” Ta dùng ngón tay gõ lên mặt, miệng lẩm bẩm: “Một người vui tuyết, hai người tiễn tuổi, ba người mừng xuân…”

Tiếng Hoàng hậu nương nương ho xuyên qua cả điện ồn ào náo nhiệt, truyền đến thân thể ta từng chút một, dưới đài đủ các quan viên, sôi động vô cùng. Trước kia nàng luôn có một nơi để ngắm nhìn, nhưng bây giờ không tìm được bóng người quen thuốc ấy nữa.

Ta trợn mắt, gửi lời cầu nguyện bé nhỏ không đáng kể vào mười dặm pháo hoa.

Người có thêm một tuổi học đạo, ấy là còn khoẻ mạnh tới năm sau…(*)

___

(*) Bài thơ "Thước Kiều Tiên - Giao thừa Lập xuân năm Bính Dần, gia đình đoàn tụ trong đêm Đại tuyết." của Quách Ưng Tường.

"立春除夕,并为一日,此事今年创见。席间三世共团栾,随分有、笙歌满院。

一名喜雪,二名饯岁,三则是名春宴。从教一岁大家添,但只要、明年强健。"