Chương 2 - Tường Vi Trắng
Truyện tường vi trắng
Tác giả: Mặc Nhĩ (默尔)
Edit: Thuấn Hoa - Vạn lý tương tư, vũ trụ tình
Artist: 晚安婉子
_______
03.
Ta sống qua nửa năm không thể nào tốt hơn, Hoàng thượng bận rộn chính vụ, cả tháng trời sau Tết Nguyên Tiêu, dù có là mùng một, mười lăm cũng chỉ nghỉ tạm ở Ngự Thư Phòng.
Hoàng hậu nương nương và Giang Xảo Nhan cùng lúc đổ bệnh vào độ Xuân Hàn.
Ta biết chút y thuật, là lén học được lúc còn ở Lâm Châu phủ. Việc này ngoại trừ ta thì chỉ có Bảo Nhi và người dạy ta biết.
Tất nhiên Hoàng hậu nương nương không cần ta phải nhọc lòng, nhưng ta vẫn không nhịn được mà tới dặn dò nàng ấy vài thứ.
Nàng ấy bảo ta cứ làm như nàng ấy là trẻ con, còn nói đây là bệnh căn từ thời trẻ đã có, cứ mỗi độ chuyển mùa là lại bị phong hàn, bảo ta không cần lo lắng.
Sau đó sợ làm phiền nàng ấy nghỉ ngơi, ta cũng ít lui tới Hoa Thanh Cung, bắt đầu ở lại Lâm Hoa Điện chăm sóc Giang Xảo Nhan.
Bệnh của Giang Xảo Nhan và Hoàng hậu nương nương khác nhau rất nhiều, sốt liên tiếp bảy tám ngày, cả ngày nằm vật trên giường như cái xác vậy.
Mới đầu ngự y kê cho nàng ta rất nhiều thuốc hạ sốt trị cảm, mãi cho đến ngày nọ ta đi thăm nàng ta, thấy trên cánh tay nàng ta có mụn nước.
Ngự y bắt mạch không thể nhìn xa đến vậy, nhưng ta thì sợ lắm, không biết có phải như hiểu biết của không.
Ta đi mời ngự y trong đêm, sau khi xem qua, đúng thật là bệnh đậu mùa.
Lâm Hoa Điện bị phong toả, phi tần trong cung điện cũng được chuyển đến nơi khác, ngoại trừ ta và Nguyệt Nhi nhất quyết muốn ở lại chăm sóc tiểu thư nhà nàng ấy, bốn phía không một bóng người.
Hoàng hậu nương nương vốn cũng muốn ta ra ngoài, ta vì để nàng ấy yên tâm đã nói khi còn nhỏ mình từng bị đậu mùa, sẽ không nhiễm lại.
Ngày ngày Giang Xảo Nhan chế nhạo ta mèo khóc chuột…
“Đúng đúng, ta là con mèo nhỏ đáng yêu, tỷ là con chuột bị người ta ghét bỏ, được chưa!” Ta vừa lau mặt cho nàng ta vừa hờn dỗi đáp.
Nàng ta bắt đầu cười, cười rồi lại khóc lóc.
“Bây giờ tỷ yếu ớt như vậy sao?” Ta không quên mỉa mai nàng ta.
Không ngờ nàng ta càng khóc càng to, có thế nào cũng không ngăn được.
“Lý Tân Nhu, ngươi từng gặp Hoàng thượng chưa?”
Ta cười, đã khóc đến ngờ nghệch vậy rồi mà vẫn không quên khoe mẽ với ta sao?
“Tỷ xem thường ai vậy?” Ta trưng ra khuôn mặt hờn dỗi: “Ta đã gặp Hoàng thượng rất nhiều lần rồi!”
“Nhưng ta chỉ mới gặp một lần…”
Nàng ta lại bắt đầu khóc.
“Này Giang Xảo Nhan! Đừng khóc!” Ta lạnh mặt cố ý doạ nàng ta: “Ngự y đã nói mắc bệnh đậu mùa mà khóc là chết nhanh lắm đấy.”
“Tỷ có còn muốn gặp Hoàng thượng nữa không?”
Nàng ta lại bắt đầu cười, nói làm gì có ngự y gì, rõ ràng là lang băm.
Ta ngẩn người, lang băm sao? Người nói lời này chính là người đã chữa khỏi bệnh đậu mùa cho ta đấy…
“Lý Tân Nhu…”
“Hả?”
“Ngươi nói xem ta còn có thể gặp lại Hoàng thượng không?”
“Có thể.” Ta an ủi nàng ta.
“Nhưng ta cảm thấy không thể.”
Ta còn muốn an ủi nàng ta thêm, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, cuối cùng chỉ hỏi nàng ta vì sao lại thích Hoàng thượng.
Nàng ta cong khoé miệng, lại cười: “Bởi vì chàng đẹp, lại rất dịu dàng…”
“Chỉ đơn giản vậy thôi?”
“Ta cũng không biết.” Nàng ta lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy ta chỉ có thể thích chàng, sau đó cứ ngày đêm mơ tưởng, rồi không thể nào quên được nữa.”
Chỉ có thể thích hắn. Tim ta như bị bóp nát, hoá ra trong thâm cung này, hoá ra những người như chúng ta, ngoại trừ thích Hoàng thượng thì còn thích ai được nữa?
“Tỷ cũng có thể thích ta!” Ta ra vẻ đứng đắn.
Nàng ta liếc ta một cái: “Ngươi thì có cái gì để thích.”
“Ta cũng đẹp mà, ta cũng dịu dàng, ta còn biết kể chuyện cười…”
Nàng ta không để ý tới ta, chỉ nhắm mắt lại nói buồn ngủ quá.
“Ta kể chuyện cười cho tỷ nghe…” Ta kéo tay nàng ta: “Ta kể chuyện cười cho tỷ nghe tỷ sẽ không buồn ngủ nữa!”
“Trước kia từng có người, Hoàng thượng bảo hắn ta đến gần trả lời, hắn ta kháng chỉ không tuân, vậy là Hoàng thượng giết hắn ta! Tỷ biết vì sao hắn ta kháng chỉ không?”
“Vì sao?” Nàng ta thốt ra hai chữ từ cổ họng.
“Bởi vì hắn ta tên Kiên Định.”
Giang Xảo Nhan mở mắt ra, vẻ mặt khó hiểu.
“Bởi vì Kiên Định không lay chuyển.”(*)
Ta cười ngã trái ngã phải, nàng ta lại chỉ miễn cưỡng nhếch khoé miệng.
“Mùa hè tới rồi, lá trà nóng không chịu nổi, bèn nhảy vào nước lạnh muốn tắm nước lạnh, thế là nó biến thành trà lạnh!”
Giang Xảo Nhan lại khóc, rốt cuộc ta không kể nổi nữa, cùng khóc với nàng ta.
“Tỷ đừng ngủ được không…” Ta lau nước mắt cầu xin nàng ta: “Túi tiền tỷ thêu cho Hoàng thượng còn chưa tặng đâu! Nếu tỷ ngủ ta sẽ lấy hết của tỷ, tỷ không giận sao!”
“Cho ngươi hết!” Nàng ta nhắm mắt lại, lẩm nhẩm trong miệng: “Ta bỏ hết.”
“Lý Tân Nhu, ta từ bỏ hết.”
Từ bỏ, những túi tiền đó, thứ tình yêu thình lình xuất hiện hoặc cũng có thể là tích luỹ từ ngày này qua tháng nọ, còn cả những ngày nàng ta tơ tưởng đến Hoàng thượng… Nàng ta lại từ bỏ hết.
Về sau ta nghe nói Giang Xảo Nhan là thứ nữ, chưa từng có ngày nào ở Tướng quân phủ là được sống tốt. Ta nghe nói đêm trước ngày tuyển tú Giang Xảo Nhan khóc lóc cầu xin phụ thân cho nàng ta tham gia kỳ tuyển tú này, đơn giản là vì nàng ta muốn mẫu thân được sống một cuộc sống tốt đẹp.
Nàng ta đanh đá ngang ngược, mắt cao hơn đầu, nàng ta thích gây sự, thích khoe mẽ… Nhưng đanh đá ngang ngược là cách nàng ta tự vệ, gây sự và khoe mẽ cũng chỉ bởi trước nay luôn sống trong góc xó, muốn dùng cách này để gây sự chú ý với người khác mà thôi.
Giang Xảo Nhan chết vào cuối mùa xuân năm thứ hai chúng ta tiến cung, không có quan tài, không ai đưa tiễn…
Ta và Nguyệt Nhi được Hoàng hậu nương nương đưa đến Văn Tiên Cung cách ly, nghe nói chính cung Lâm Hoa Điện bị đốt một canh giờ, nhuộm đỏ nửa bầu trời nội cung.
Ta hôn mê ba ngày, khi tỉnh lại Nguyệt Nhi như trút được gánh nặng, vội hỏi ta có khoẻ không, có chỗ nào khó chịu…
Ta lắc đầu với nàng ấy, bảo nàng ấy yên tâm.
Ngày đó ta và nàng ấy ngồi bên ngoài Văn Tiên Cung, nhìn về hướng Lâm Hoa Điện suốt một đêm.
Nguyệt Nhi cảm ơn ta không so đo hiềm khích trước đây, còn bằng lòng mạo hiểm ở cùng Giang Xảo Nhan. Nàng ấy nói Bảo Nhi thật hạnh phúc, có người chủ tử như ta.
Ta cười trêu chọc nàng ấy, chẳng lẽ Giang Xảo Nhan đối với nàng ấy không tốt sao?”
“Rất tốt, chính bởi vì người tốt quá, cho nên mới phải sống khổ như vậy.” Nguyệt Nhi đưa cho ta một túi tiền, nói là Giang Xảo Nhan thêu cho ta.
Bên trên thêu đầy hoa bách hợp, nàng ta nói nàng ta hy vọng ta trăm sự hợp ý…
Sau đó Nguyệt Nhi treo cổ trên xà nhà, để lại thư nói mạng đời này của nàng ấy là của tiểu thư, nếu có kiếp sau, hy vọng ta có thể làm chủ tử của nàng ấy.
Nhưng ta lại mong kiếp sau ngươi không phải làm nô tỳ của bất kỳ ai nữa.
…
Ngày ra khỏi Văn Tiên Cung, sau khi cánh cửa lớn được mở ra, ta gặp được người mà Giang Xảo Nhan ngày đêm mơ tưởng…
Hắn mặt đầy ý cười, đôi mắt đào hoá ánh lên lấp lánh.
Ta hành lễ với hắn, lại được hắn duỗi tay đỡ lên.
Hắn nói từ hôm nay trở đi ta sẽ dọn đến Hoa Thanh Cung. Hoàng hậu nương nương thích ta, ở bên đó có thể quan tâm lẫn nhau.
Hắn nói hắn sẽ thăng ta làm Tam phẩm Chiêu nghi, ngày mai thánh chỉ sẽ được ban, bệnh đậu mùa lần này nhờ có ta mới không lan ra cả cung.
Hắn nói ta không cần nhút nhát trước mặt hắn như thế, nói ta có thể cười nhiều hơn, hắn cũng chẳng ăn thịt ta được.
Ta đáp vâng, bất kể hắn nói gì ta cũng đều trả lời vâng.
Hắn ta dừng bước, xoay người nhìn về phía ta.
“Đã đáp vâng rồi, vì sao không cười?”
Ta cong khoé miệng, thấy ánh sáng trong mắt hắn hơn tan đi, ánh mắt chán ghét trước kia bắt đầu len lỏi vào.
Ta lui về sau hai bước, cúi người với hắn:
“Hoàng thượng thứ tội.”
Hắn không để ý tới ta, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Đức Toàn công công đỡ ta dậy, chân thành nói ta chớ có chọc Thánh thượng nổi giận nữa.
Thế nhưng ta không rõ, trước nay ta đều là như vậy, chỉ tại hắn cứ vô cớ dán mặt lại, rồi chê ta thái độ không tốt.
Nghĩ là vậy nhưng vẫn đồng ý với Đức Toàn công công, ông ta lắc đầu không nói gì nữa, xoay người đuổi theo bóng dáng đang dần xa kia.
Văn Tiên Cung nằm ở ngoài cùng của nội cung, ta xoay người nhìn quanh, không khỏi bước về phía Vĩnh An Môn.
Từ cổng tam quan ngoài thành tiến vào nội cung nhất định phải đi qua Vĩnh An Môn. Tiên sinh thuyết thư ở Lâm Châu phủ đã vô số lần kể về câu chuyện kia, kể rằng vị thiếu niên Tướng quân tay cầm trường thương cưỡi ngựa giết vào nội cung, muốn cướp đi cô nương mà chàng ta thương mến khỏi Hoa Thanh Cung, để rồi bị loạn tiễn bắt chết dưới Vĩnh An Môn.
Máu của thiếu niên nhuốm đỏ gạch xanh, thấm vào nền đất, cho đến nay linh hồn vẫn ngày ngày quanh quẩn trước Vĩnh An Môn, chỉ mong được nhìn cô nương mà chàng ta yêu lần cuối.
Ta đứng ở nơi xa, nhìn về nơi đoá tường vi trắng từng nở rộ mà ta đã đi qua khi mới vào cung.
Thời tiết ấm dần, rất nhiều nụ hoa đã vươn mình chờ ngày nở rộ.
Giang Xảo Nhan, ngươi chớ có ngốc như vị Tướng quân kia, đi nhanh một chút, có vậy mới không gặp lại hắn.
04.
Thời điểm ta dọn đến Hoa Thanh Cung, Hoàng thượng đang dùng bữa với Hoàng hậu nương nương.
Hắn vừa nhìn thấy ta là mặt tối sầm lại, đặt đũa xuống bàn nói cái gì mà có công vụ cần xử lý, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
Ta khó hiểu, Hoàng hậu nương nương lại vui mừng, kéo ta nói vừa hay có thể dùng bữa chung với ta.
Không biết tại sao, ta cứ cảm thấy Hoàng hậu nương nương thích ta còn hơn thích Hoàng thượng…
Lúc dùng bữa ta lại nghĩ đến câu chuyện của tiên sinh thuyết thư, bèn hỏi Hoàng hậu nương nương có biết ở thế hệ nào có một vị thiếu niên Tướng quân chết ở Vĩnh An Môn không.
Hoàng hậu nương nương tắt nụ cười, tay gắp đồ ăn cũng dừng lại giữa không trung.
Ôn ma ma vội đến gần nhỏ giọng bảo ta chú ý lời nói.
Ta chợt hiểu ra, biết mình đã nói sai rồi…
Tiên sinh thuyết thư kể người trong lòng của thiếu niên Tướng quân ở Hoa Thanh Cung, sao ta lại quên chuyện này chứ.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều im lặng, Hoàng hậu nương nương ăn không ngon miệng nữa, gọi Ôn ma ma dìu nàng ấy đến Ngự Hoa Viên một chút.
Ta xung phong nhận việc, nhanh nhẹn đỡ cánh tay Hoàng hậu nương nương.
Nàng ấy chỉ liếc ta một cái, cũng ngầm đồng ý cho ta theo ra ngoài.
Hoàng hậu nương nương nói ta khờ, nói cả một đoạn đường.
Lòng ta cứ áy náy mãi, vẫn luôn gật đầu bảo nàng ấy nói đúng.
“Nhu Nhi rất thông tuệ, biết nhận sai, biết hạ mình trước mặt Hoàng thượng.” Nàng ấy nắm lấy tay ta, dừng bước nhìn ta: “Nhưng lại ngốc lắm, ngốc đến nỗi dành quá nhiều sự chân thành cho những người thân cận với mình.”
“Nương nương, ta không hiểu lắm.”
Đúng thật là ta không hiểu lắm, mẫu thân nói ta ở trong cung phải kìm mình lại, ta làm được. Chỉ cần nhận thấy Hoàng thượng có chút nào không đúng là ta sẽ xin tội với hắn ngay, dù rằng ta không biết mình sai ở đâu.
Nhưng Hoàng hậu nương nương đối với ta tốt như vậy, còn cả Giang Xảo Nhan tuy lúc nào cũng gây khó dễ với ta nhưng lại là một cô nương tốt bụng, các nàng đều là người ta nguyện ý đối xử chân thành.
Nếu một chút thật lòng cũng không cho người khác, giữ lại thứ ấy thì có tác dụng gì?
Hoàng hậu nương nương lắc dầu, tiếp tục nói: “Muội có từng nghĩ tới, nếu ngày nào đó muội bằng lòng thân cận với Hoàng thượng, sau đó trao đi trái tim thân thành của mình, vậy thì sẽ có kết quả thế nào không?”
Ta bị nàng ấy hỏi cho ngây ra, ta bằng lòng thân cận với Hoàng thượng sao? Ta không quá thích Hoàng thượng, hắn lúc nào cũng lạnh mặt với ta, cử chỉ hành động khiến cho người ta nhìn không hiểu, ta cảm thấy ta sẽ không bao giờ thân cận với Hoàng thượng.
Hoàng hậu nương nương không nhìn ta nữa, chỉ kéo tay ta tiếp tục đi về phía trước.
“Thiếu niên Tướng quân mà Nhu Nhi nói kia chính là đã bộc lộ hết tấm lòng chân thành của mình, cuối cùng mới chết thảm như vậy.”
“Cho nên Nhu Nhi bảo nhớ kỹ, trong hoàng thành này, chỉ có không yêu không hận mới sống được lâu dài…”
Hoàng hậu nương nương nói hệt như mẫu thân ta. Cơ mà, nàng ấy miệng thì đạo lý như vậy, nhưng vẫn đối xử với ta rất tốt.
…
Đầu tháng sáu, Thiều Tần và Minh Tu dung trước sau hạ sinh hai vị tiểu công chúa, Hoàng hậu nương nương rất vui mừng, kéo ta cùng đến chọn hai cái khoá trường mệnh tặng cho hai vị phi tần.