Chương 1 - Tường Vi Trắng

Truyện tường vi trắng
Tác giả: Mặc Nhĩ (默尔)
Edit: Thuấn Hoa - Vạn lý tương tư, vũ trụ tình
Artist: 晚安婉子

_______

01.

Vào ngày tuyển tú chính thức ấy, ta cảm thấy cổ mình đau cực kỳ.

Cùng ta đi vào phòng có bốn người, nét mặt hồng hào, bước đi uyển chuyển. Tuy rằng ta kém các nàng rất nhiều, nhưng cũng không đến mức thất thố trước mặt hoàng gia.

Chỉ có một việc khiến người ta thấy không chu toàn.

Cổ của ta, hình như không cử động nổi…

Công công phía trước bắt đầu báo danh, cái gì mà đích nữ nhà Đô Uý, thứ nữ Tướng phủ, những ngày qua không biết đã nghe mấy nữ nhi đó nhắc bao nhiêu lần.

Cuối cùng là ta: Trưởng nữ của Lâm Châu Phủ nha, Lý Tân Nhu.

Lại là cảm giác này, loại cảm giác bị không biết bao nhiêu con mắt nhìn chằm chà.

Các kỳ tuyển tú trước đều chọn nữ lang từ nhà quan viên lục phẩm trở lên, ta quả thực là một sự cố.

Nhưng thật ra không trách ta được, là Hoàng đế hắn khởi xướng cái gọi là phúc cùng vạn dân, một hai bắt phải tiến hành chọn từ nhà quan viên thất phẩm trở xuống, phụ thân ta lại là người yêu tiền ham quyền, chỉ không thích mỗi con gái của ông ấy. Ta nghĩ tuyển thì tuyển thôi, dưới thất phẩm nhiều nữ nhi như vậy, có thể chọn ta vào cung được chắc?

Lại không ngờ rằng, vậy mà ta cũng là nhan sắc chọn lựa ngàn dặm mới tìm được…

“Ngẩng đầu lên hết đi.” Đó là giọng nữ, du dương quyến rũ, giống như Vận Phù cô nương hát ở Như Ý Lâu của Lâm Châu Phủ, có điều dịu dàng uyển chuyển hơn nàng ấy rất nhiều.

Ta cố gắng cử động cổ, cơn đau lập tức xông lên đỉnh đầu, đau đến nỗi ta chảy cả nước mắt.

“Cô nương Lý gia!” Công công phía trước nhỏ giọng gọi ta: “Hoàng hậu nương nương bảo ngẩng đầu lên.”

Ta hít vào, nghĩ nếu hôm nay không ngẩng đầu lên thì e là ngày sau cũng không ngẩng nổi nữa.

Có lẽ là cúi đầu một thời gian dài, thêm vào hôm qua nghỉ ngơi không đúng tư thế, nên giờ mới cụp xuống.

Không còn cách nào khác, giơ tay, hành lễ, khuỵ gối quỳ xuống đất. Sau một chuỗi động tác, ta gác trán mình lên tay, bắt đầu xin tội.

“Xin Hoàng hậu nương nương thứ tội!”

Bên trên hồi lâu vẫn chưa truyền đến giọng nói, ta cũng chỉ có thể tiếp tục quỳ đợi tin tức.

Yên tĩnh qua đi, người nói chuyện không phải Hoàng hậu nương nương.

“Có tội gì?”

Xưa nay ta nghe nói Thánh thượng Văn Vệ triều mặt sáng như ngọc, tính cách lại khiêm tốn ôn hoàn.

Hướng phát ra giọng kia là từ chính giữa tấm mành, âm sắc không tục tằng như đám nha binh ở Phủ nha Lâm Châu, cũng không uy nghiêm như tiếng chuông giống trong thoại bản kể, nghe ra đúng thật là hệt như tính cách hắn trong lời đồn.

Ta cúi người thấp hơn: “Hồi Hoàng thượng, tiểu nữ tự biết ngu dốt, kém hơn các tiểu thư nhà quan khác, lại sợ mất lễ nghĩa trước mặt hoàng gia, bèn xin giáo tập ma ma luyện tập thêm vài canh giờ.”

“Không ngờ biến khéo thành vụng, lúc ngủ bị sát cổ, làm mất đi thể diện hoàng gia.”

Dứt lời, ta tỉ mỉ cân nhắc lại lời vừa rồi, sợ có gì sơ hở.

Dồn hết mọi tội lỗi lên người mình, nói thẳng ra nguyên nhân không thể ngẩng đầu, theo lý là không có vấn đề gì.

Cuối cùng, nhân lúc Hoàng thượng chưa nói chuyện, ta lại bổ sung một câu: “Tiểu nữ xin Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương thứ tội!”

“Ngươi cũng khá thông tuệ đấy.” Hình như Hoàng hậu nương nương cười khẽ một tiếng, sau lại nhỏ giọng nói gì đó, ta nghe không rõ, cũng không gắng sức nghe làm gì.

Không biết qua bao lâu, đầu gối, cẳng chân và đùi ta bắt đầu tê dại, bấy giờ Hoàng thượng mới lên tiếng: “Nếu Hoàng hậu đã thích thì phong ngươi làm Thất phẩm Quý Nhân, cho về chờ chỉ đi.”

Ta thật sự cảm thấy, từ khi Hoàng đế nói muốn phúc cùng vạn dân, tuyển tú từ dân gian kia, ta đã bắt đầu những ngày tháng gặp vận may không ngờ.

Vốn tưởng rằng chắc chắn sẽ bị phạt nặng, hoặc là trực tiếp huỷ đi tư cách, ta còn nghĩ xong xuôi cách để đối phó với phụ thân hám tài của ta lúc về lại Lâm Châu phủ rồi.

Không thể hiểu nổi, Hoàng đế này tuyển phi cho mình hay là đang tuyển phi cho Hoàng hậu nương nương vậy?

Nghĩ trong lòng là vậy, nhưng ta cũng chỉ có thể đứng dậy, ra chiều mang ơn đội nghĩa nói một câu tạ chủ long ân.

Khi lùi ra cửa đại điện, ta cảm thấy ánh mắt trời hôm nay thật chói mắt.

Tiểu thái giám ngoài cửa đóng cửa điện lại xong thì cúi người làm động tác mời với ta.

Ta chợt thắc mắc, làm sao hắn ta có thể cúi đầu thấp tới như vậy mà không bị sái cổ.

Tiểu thái giám nói Hoàng thượng căn dặn hắn ta dẫn ta đến Thái Y Viện trước, còn nói hắn ta đã làm việc nhiều năm nhưng đây vẫn là lần đầu nhìn thấy phi tần được trực tiếp phong cấp bậc trên điện.

Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, sao chưa cả thấy mặt mà đã thành Thất phẩm Quý Nhân gì đó rồi.

Nhiều tiểu thư nhà quan lục phẩm trở lên trong kinh cũng chỉ có thể làm Mỹ nhân mà thôi.

Phong thì phong vậy, đến lúc đó thánh chỉ truyền về Lâm Châu phủ, có lẽ phụ thân ta sẽ vì ta mà đối xử mới mẫu thân tốt một chút.

02.

Mười ngày sau khi kỳ tuyển tú chính thức kết thúc, tin tức ta được phong Thất phẩm Quý Nhân ngay trên điện cũng náo động mười ngày, đã thành chuyện mà người trong cung ai cũng biết.

Ta ở biệt cung Lâm Hoa Điện, nữ lang chính cung vào cung cùng đợt với ta, là thứ nữ của nhị phòng Uy Vũ Tướng quân phủ: Giang Xảo Nhan.

Nàng ta tướng mạo đoan trang, ngũ quan mặt mày đều là thượng phẩm.

Hoàng thượng phong nàng ta làm Ngũ phẩm Đức dung, ban hiệu Tĩnh.

Ta vốn tưởng rằng nàng ta sẽ sống đúng như danh hiệu của mình, không ngờ Hoàng đế lại là tên mắt mù.

Giang Xảo Nhan rất đanh đá, mắt cao hơn đầu không nói, lại còn thích tìm người khác gây rắc rối.

Ta sống ở gần, phẩm giai lại không cao bằng nàng ta, tất nhiên trở thành đối tượng bị nàng ta kiếm chuyện hàng đầu.

“Ta nói ngươi này, hôm nay Hoàng thượng sẽ đến cung của ta, tốt nhất ngươi nên thành thật ở trong biệt cung, nếu để ta thấy được một sợi tóc của ngươi…” Nàng ta vênh váo tự đắc nhìn chằm chằm ta, hai tay đong đưa tô đậm khí thế.

“Tỷ tỷ yên tâm, tỷ sẽ không cảm nhận được cả hơi thở của ta đâu!” Ta nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu hứa hẹn với nàng ta.

Hai tháng tiến cung tới nay, nàng ta đã nói câu này với ta không dưới năm mươi lần…

Nghe nói Thiều Tần ở Thọ An Điện và Minh Tu dung ở Dao Phù Cung đều có thai, trong cung lại có quy định mỗi tháng vào mùng một và mười lăm Hoang thượng đều phải qua đem tại Hoa Thanh Cung của Hoàng hậu nương nương. Nàng ta cũng giỏi thật, hai tháng sáu mươi ngày, vậy mà có thể khiến Hoàng thượng “lưu luyến” nơi đây đến năm mươi ngày.

Tất nhiên ta sẽ không vạch trần nàng ta, hà tất phải so đo làm gì. Đâu phải là trăm hoa ở Ngự Hoa Viên khó coi, hay là điểm tâm của Ngự Thiện Phòng không ngon, mà cứ một hai phải đặt tâm vào nơi này.

Cho nên ngày nào thỉnh an Hoàng hậu nương nương xong ta cũng bảo Bảo Nhi về điện lấy chút trà bánh cho ta.

Ta phát hiện ra một nơi thanh tịnh, dưới gốc cây liễu ở phía bắc hồ Ngự có một đình hóng gió bỏ hoang đã lâu.

Ta quan sát nhiều ngày, phát hiện mọi người trong cung đều không đi qua đây, cũng không có ai cố ý đến, cho nên, dần dà đã bị ta trưng dụng.

Phẩm chút trà thảo mộc, ăn chút điểm tâm, kể chuyện cười cho Bảo Nhi nghe, rồi lại nằm lên bàn đá ngủ một giấc, thời gian một ngày coi như cũng trôi qua nhanh.

Mãi đến một ngày, Giang Xảo Nhan thật sự được Hoàng đế triệu đi hầu tẩm.

Chẳng qua là, Hoàng đế chưa tới, nàng ta đang bị bọc kín mít nằm trên giường chờ người phía Hoàng thượng tới khiêng đi, còn không quên bảo nha hoàn gọi ta tới để khoe khoang.

“Muội muội chúc mừng tỷ tỷ…” Ta khẩu tâm bất nhất, đón ý hùa cùng lời kiêu ngạo của nàng ta.

Ta vốn tưởng rằng từ đây Giang Xảo Nhan sẽ thăng tiến, ít cũng phải được thăng lên Uyển dung gì đó…

Nhưng Hoàng thượng vẫn không để nàng ta trong lòng, chỉ hầu tẩm một lần rồi không nhớ gì tới nàng ta nữa.

Nàng ta cũng không rảnh tới khó dễ ta, bắt đầu sống những ngày tháng tương tư.

Thậm chí có đôi khi còn hỏi ta có từng gặp Hoàng thượng chưa, hỏi ta có nhận ra Hoàng thượng là nam nhân đẹp nhất thiên hạ không.

Ta chỉ lắc đầu với nàng ta, nói ta thật sự không có phúc phận như nàng ta.

Nàng ta bắt đầu ở trong phòng thêu thùa, uyên ương, thược dược, hoa hồng, hợp hoan... Trong hai tháng, nàng ta thêu vô số túi tiền, khăn tay, nhưng trước sau không tặng một cái nào.

Kinh thành vào thu, hoa trong Ngự Hoa Viên héo hon rất nhiều. Từ lần Giang Xảo Nhan được thị tẩm kia, đã hai tháng ta không đến đình hóng gió đó.

Chỉ yếu là nàng ta không tìm ta gây chuyện, ta cũng không cần phải trốn tránh nàng ta.

Mặt hồ Ngự có không ít lá vàng rơi xuống, lúc ta đến thấy rất nhiều cung nhân đang dùng lưới đánh cá vớt lá cây.

Ta không có hứng thú, nói Bảo Nhi chuẩn bị về phủ.

Xoay người lại, lọt vào tầm mắt là một bóng dáng màu minh hoàng, ta nhất thời hốt hoảng, lại vội vàng điều chỉnh nỗi lòng, cúi người hành lễ.

“Ngẩng đầu lên.”

Là giọng nói hệt như ngày tuyển tú ấy, ta ngẩng đầu, thoáng liếc mắt đánh giá hắn một cái, lại không dám nhìn thẳng hắn.

Chẳng trách khiến cho Giang Xảo Nhan mất hồn, dung mạo này của Hoàng đế quả thực là tuấn tú hơn trong lời người kể thoại bản nói vài phần.

“Người ở cung nào?”

“Hồi Hoàng thượng, thiếp ở biệt cung Lâm Hoa Điện.”

“Lâm Hoa Điện sao?”

“Đúng vậy.”

Hắn không hỏi ta nữa mà cúi đầu nói gì đó với công công bên cạnh.

Ta nghe không rõ lắm, chỉ nghe thấy công công kia nói gì mà, tuyển tú, bị sái cổ, vị kia của Phủ nha Lâm Châu.

Cái gì mà nhìn tính tình thì không giống…

Ta cúi đầu, thầm nghĩ hai người mà còn nói nữa thì ta sẽ lại bị sái cổ mất.

“Ngươi tới hồ Ngự này làm gì?” Thật lâu sau, hắn lại mở miệng, trong giọng nói như mang theo vẻ dò xét.

Ta vừa định nói chỉ đi ngang qua, lại nhớ tới Bảo Nhi đang bưng một mâm trà bánh, chỉ đành đi đường vòng nói Ngự Thiện Phòng tặng điểm tâm, bản thân tự tay pha chút trà thảo mộc, muốn đưa qua cho Hoàng hậu nương nương.

May mà ta chưa đi đến bên đình kia, chỉ tới hồ Ngự là quay trở về, nếu không thì nhìn thế nào cũng không xuôi.

“Vậy vì sao lại quay về?”

Không thể không nói, Hoàng đế luôn có thể đoán ra được ý của ta.

“Thiếp nghĩ Hoàng hậu nương nương bên kia đồ gì tốt mà không có, nên không tới làm xấu mặt nữa.”

Ta nghe thấy phía trước truyền đến tiếng cười nhạp, sau đó nói: “Hành động lời nói của ngươi lúc nào cũng tính toán chu toàn nhỉ.”

“Phủ nha Lâm Châu dạy nữ nhi rất khôn khéo.”

“Thiếp thay phụ thân cảm tạ lời khen của Hoàng thượng.”

“Thôi.” Hình như hắn hơi mất kiên nhẫn, nhưng chỉ trong giây lát: “Nếu ngươi đã có lòng, vừa hay trẫm cũng phải đến Hoa Thanh Cung, ngươi đi cùng trẫm đi.”

Trời xanh ơi, ta thật sự không biết mình đã tạo ta nghiệt gì. Sớm biết như thế thì kiểu gì ta cũng phải kéo Giang Xảo Nhan tới, cũng coi như không uổng ơn nàng ta không gây khó dễ.

Dọc đường đi, ta tất cung tất kính theo sau Hoàng thượng, giữa vững khoảng cách ba bước.
Không quá gần cũng không phải quá xa, hẳn là không khơi mào ghen ghét gì.

Sau khi tới Hoa Thanh Cung, Hoàng hậu nương nương cũng kinh ngạc với đội ngũ này của chúng ta. Dẫu sao thì năm tháng kể từ khi tiến cung tới bây giờ, ta chưa từng gặp mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng chưa từng đến Lâm Hoa Điện.

“Rót trà thảo mộc mà ngươi hiếu kính với Hoàng hậu đi.” Hoàng thượng ngồi trên ghế, bảo công công đem ly đến trước mặt hắn và Hoàng hậu nương nương.

Đây chỉ là một ấm trà thảo mộc bình thường, ta thật sự không biết lỡ như lát nữa Hoàng hậu nương nương uống không biết loại gì, hắn lại một mực bắt ta phải nói ra tên các loại thảo mộc thì phải làm sao.

Có điều Hoàng hậu nương nương đẹp người lại lương thiện, chủ động giúp đỡ ta.

Ta còn chưa kịp châm trà, Hoàng hậu nương nương đã nhoẻn miệng cười nói với Hoàng thượng: “Bây giờ đã vào thu, sức khoẻ thiếp thật sự không uống được trà thảo mộc.”

“Đúng vậy, Ôn Quý nhân không biết Hoàng hậu không uống được trà thảo mộc sao?” Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào ta, khẽ cong môi cười nhạt.

Đây quả thực là kiếm chuyện mà, hắn và Hoàng hậu nương nương làm phu thê đã năm năm, biết người ta không uống được trà lạnh còn cố ý dẫn ta tới nơi này.

Cái gì mà ôn hoà khiêm tốn, rõ ràng là kẻ kiêu ngạc còn thích kiếm chuyện.

Ta âm thầm cắn răng, ngoài mặt vẫn không dám để lộ ra biểu cảm gì, vội vàng quỳ xuống tạ tội.

Hắn cũng không đáp lại, đứng dậy dẫn Đức Toàn công công rời đi.

Ta nghe thấy Hoàng hậu nương nương khẽ cười vì nhịn không được, lại nghe thấy trước khi Hoàng thượng rời đi còn nói với Đức Toàn công công một câu khó hiểu.

Nói cái gì mà, thật sự không thể là cái tính cứng nhắc này được.

Ta quỳ xoay người hô một câu “Cung tiễn Hoàng thượng”, mãi đến khi Hoàng hậu nương nương đi đến trước mặt ra, ta mới khó nhọc ngẩng đầu nhìn ra cửa, không thấy bóng dáng Hoàng thượng nữa, ta vỗ quần áo đứng dậy.

“Bổn cung đã quên mất ngươi đấy.” Nàng ấy che miệng cười, ngẩng đầu đánh giá ta: “Khi đó cảm thấy ngươi thông tuệ nên thuyết phục Hoàng thượng giữ ngươi lại.”

“Bây giờ xem ra, đúng là bổn cung không nhìn lầm người.”

“Nương nương thật biết nói đùa, thiếp nào có thông tuệ.”

“Co được duỗi được, biết tĩnh biết động, sao lại không thông tuệ?”

Ta giơ tay gãi đầu, cười nói: “Vậy thiếp cảm tạ nương nương đã khích lệ.”

Hoàng hậu nương nương không hề làm giá, có lẽ là nàng ấy xinh đẹp, giọng cũng dễ nghe, dịu dàng, nhã nhặn, lịch sự… Tóm lại, ta bằng lòng kết thân với nàng ấy.

Cho nên lúc nàng ấy bảo ta thường xuyên tới Hoa Thanh Cung trò chuyện cùng, ta đồng ý ngay không hề suy nghĩ.

Từ sau khi thời tiết lạnh đi, ta không đến hồ Ngự kia nữa. Chỗ của Hoàng hậu nương nương có đủ than đốt, thế là ta ngày ngày ôm cuốn truyện cười chạy đến Hoa Thanh Cung.

Có điều, ta phải tìm hiểu thời gian Hoàng thượng đến Hoa Thanh Cung trước. Có thể không gặp hắn là tốt nhất, đương nhiên cũng không tránh khỏi gặp mặt vài lần.

Hắn không thích ta lắm, thậm chí có thể nói là ghét bỏ.

Thông thường khi đụng mặt hắn đều bày ra cái vẻ ngán ngẩm kia, lúc ấy ta cũng thức thời, hẹn Hoàng hậu nương nương ngày khác lại đến, rồi ôm cuốn tuyển tập truyện cười rời đi là được.

Đôi lúc ta chưa đi đến cửa cung đã có thể nghe thấy Hoàng thượng nói với Hoàng hậu: “Không biết tại sao Hoàng hậu lại thích nàng, suốt ngày cúi đầu, mới nói nàng một câu đã vội quỳ xuống…”

Sau đó ta không nghe rõ bọn họ nói gì nữa, thật ra cũng có thể đoán được, nhất định là nói ra “an phận thủ thường” quá, nói khó nghe chút thì là hèn…

Nhưng không phải Hoàng thượng nên thích an phận thủ thường sao? Từ xưa đến nay đều là như thế, hắn ghét cái điệu bộ này của ta chỉ có thể chứng tỏ hắn không bình thường mà thôi.