Chương 5 - TRÙNG SINH BÁO THÙ GIA ĐÌNH VÔ ƠN

6

Kết quả vừa mới về đến nhà.

Mẫu thân ta liền hỏi ta có phải đã cầm cố miếng ngọc bội đính hôn của ta không.

Tin tức của bà đến nhanh quá.

Không có bất kỳ sự lo lắng nào, câu tiếp theo chính là: “Tiền đâu?”

Ánh mắt ta chuyển đến chiếc bàn bên cạnh bà ta, trên đó có hai tách trà.

Có người đã đến.

Hẳn phải là Tô lão gia.

Xem ra vị mẫu thân thân này của ta quen biết Tô lão bản sớm hơn ta tưởng tượng.

Ta nói: “Mất rồi.”

Mẫu thân ta lập tức đứng dậy: “Nhiều tiền như vậy, mất rồi? Người ta còn cố ý cho con giá cao! Sao lại mất rồi! Mất ở đâu?”

Ta nhướng mày, bà dường như nhận ra điều gì đó, lại mềm giọng nói.

“A Diệu, chúng ta là người một nhà, nếu con muốn vải vóc quần áo, son phấn, muội muội có, mẫu thân tự nhiên sẽ cân nhắc cho con nhưng trong nhà có nhiều miệng ăn như vậy! Muội muội con sắp phải chuẩn bị quần áo cập kê, mũ mão cũng phải làm mới… Làm người phải có lương tâm, A Diệu, nói cho mẫu thân biết, tiền đâu.”

Ta cười, giơ tay ra cho bà ta xem: “Thật sự mất rồi. Mẫu thân không tin, cứ lục soát đi.”

Bà thực sự lục soát, cùng với Tôn ma ma vẫn chưa bị đuổi việc, kéo ta vào nhà lục soát từ đầu đến chân một lần.

Ngay cả búi tóc cũng bị gỡ ra để xem, đến một cọng tóc cũng không chừa.

Ta đứng trong căn phòng tối tăm nhìn ra bên ngoài, trời tháng chín nhưng khí lạnh lại bốc lên từ dưới chân.

Bàn tay trơn trượt sờ soạng trên người ta.

Mẫu thân ta nhìn ta đột nhiên nói: “A Diệu của ta lớn rồi.”

Đệ đệ đang tò mò tiến lại gần khe cửa sổ nhìn ta.

“Cút!” Ta mặt không biểu cảm mắng hắn: “Đồ ngu, chưa từng thấy phụ nữ sao.”

Mẫu thân ta nghe vậy lập tức nổi giận, mượn cớ phát huy, trực tiếp tát ta một cái, bà ta hàm nước mắt hét vào mặt ta.

“Đây là thái độ con nói chuyện với đệ đệ mình sao! Nó chỉ là một đứa trẻ, nó hiểu gì chứ?! Con là tỷ tỷ của nó, nó nhìnmột cái thì sao! Giang Diệu ơi Giang Diệu ơi, con thay đổi rồi! Ta thấy chắc chắn là do ở bên ngoài lâu quá, tâm đãnhuốm đen rồi.”

Bà ta gọi Tôn ma ma nhốt ta lại, bảo đệ đệ với muội muội ta không được cho ta ăn trừ phi ta nói ra số tiền đó ở đâu.

Một Tôn ma ma căn bản không phải đối thủ của ta.

Ta đẩy một cái là bà ta ngã lăn quay ra đất.

Mẫu thân ta tức giận gọi người, nhị muội với đệ đệ ta đều đến giúp.

Thêm hai đứa nữa cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Ta tát mỗi đứa một cái, còn chưa kịp nói gì thì “bốp.” một tiếng, gáy ta đau nhói.

Mẫu thân ta ném cái ghế trên tay xuống, nhìn ta ngã xuống đất, bà nói: “Phản rồi phản rồi, mau, mau trói đứa con bất hiếu này lại.”

7

Hóa ra mẫu thân ta cũng biết động tay động chân.

Ta tính toán sai rồi.

Ta bị trói chặt tay chân ném vào nhà củi.

Đói một ngày một đêm.

Nhị muội bưng cơm ở bên ngoài bép xép ăn ngon lành, cười lạnh nói ta tự chuốc lấy, ai bảo ta thường quản thúc nó làm chi.

Mẫu thân ta dẫn Tôn ma ma đi tìm Lưu quả phụ, họ cho rằng ta quen biết Lưu quả phụ, chắc chắn là bà ấy đã lừa tiền.

Lưu quả phụ tính tình dữ dằn, ngay hôm đó đã bưng ghế đến trước cửa nhà ta mắng chửi ba ngày, nói muốn tuyệt giao với nhà ta.

Mẫu thân ta hèn nhát, một câu cũng không dám đáp trả.

Còn bảo Tôn ma ma mang một chén trà đến cho Lưu quả phụ nói rằng hàng xóm láng giềng, mọi người đều giữ thể diện một chút.