Chương 6 - TRÙNG SINH BÁO THÙ GIA ĐÌNH VÔ ƠN
Lưu quả phụ cười lạnh nói, người muốn giữ thể diện thì ai lại ăn thịt con gái mình, dù sao Giang phu tử cũng là người đọc sách, đem đại nữ nhi mà ông ấy yêu thương nhất, đã đính hôn rồi đi làm thiếp thất thì có hợp lý không?
Bà kéo dài giọng nói to, rõ ràng là nói cho ta nghe để nhắc nhở ta.
Ta nói sao dạo này lại cho ta ăn một bữa.
Hóa ra là có chủ ý như vậy.
Mẹ ta đỏ mặt nói: “Tô gia là cưới làm thiếp lương, thiếp quý. Hơn nữa, đại nữ nhi của ta… Không tính là đã đính hôn.”
Lại nói rằng tên thanh mai trúc mã của ta chỉ là lời nói đùa thời còn để chỏm, đối phương ở phương Bắc nhiều năm như vậy, cũng không có tin tức gì, chẳng lẽ vì một câu nói đùa mà làm lỡ dở cả đời ta sao?
Lưu quả phụ mắng càng khó nghe hơn, nói rằng đã bán nữ nhi kiếm được tiền rồi thì dựa vào đâu mà nói ta lấy tiền của các người, bắt trộm phải có tang vật, bắt gian phải có đôi, nếu còn nói bậy bạ nữa, bà ấy sẽ treo cổ ngay trước cửa nhà ta.
Bên ngoài mắng chửi ầm ĩ, ta ở trong nhà củi nghe rõ mồn một.
Cuối cùng sau khi kết thúc, mẫu thân ta vào nhà củi, hỏi ta.
“Con muốn gả đi đàng hoàng, hay là muốn ngoan ngoãn gả đi.”
Bà nói: “Nhà ta thực sự không còn cách nào rồi. Năm nay cả năm không được ăn cơm gạo trắng, toàn là lúa mạch, lúa miến tạp màu với gạo thường, đến tháng đông, thậm chí còn không có tiền mua một chiếc áo bông mới. Đồ cầm cố cũng đã cầm cố gần hết rồi nhưng con người ta phải sống cho đàng hoàng. A Diệu, mẫu thân thấy Tô lão gia là thật lòng thích con, đã đến hỏi thăm con mấy lần.”
“Ông ta nói sau này chắc chắn sẽ đối xử tốt với con. Mẫu thân đều là vì con tốt.”
Đến lúc này rồi, còn nghĩ đến thể diện.
Ta nói: “Thời gian để tang phụ thân con còn chưa hết.”
“Chuyện hiếu thuận, quan trọng nhất là ở tấm lòng. Chỉ cần con gật đầu, những chuyện khác tự nhiên có cách.”
Có cách gì đâu, chẳng phải là tư thông, trước tiên làm ngoại thất không danh phận hai năm sao.
Ta giơ bàn tay sưng đỏ lên, lau vết máu ở khóe miệng thâm tím: “Hay là mẫu thân cởi trói cho con trước, con mới thật sự tin mẫu thân là vì tốt cho con.”
8
Đồ của Tô lão gia liên tục được đưa đến.
Đồ ăn thức uống trong nhà tốt hơn nhiều.
Mặt mày của mẫu thân ta bắt đầu giãn ra.
Có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, ngay cả người cữu cữu chuyên đi xin xỏ cũng bắt đầu đến cửa, luôn miệng gọi tỷ tỷ ngọt sớt.
Nhị muội có quần áo mới, cũng có trâm cài mới, đeo nó lắc lư đến khuyên ta yên tâm đi lấy chồng.
Ta cười: “Muội muội tốt, muội nghĩ xem, nếu ta gả cho Tô lão gia làm thiếp, sau này nếu muội thích nhi tử của ông ta thì muội phải làm sao? Làm người nên chừa đường lui, sau này còn dễ gặp lại.”
Nhị muội cười lạnh khinh thường: “Xì, sao ta có thể thích nhi tử ông ta, ông ta trông như vậy, nhi tử cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.”
Tô lão gia còn thỉnh thoảng sai người mang đồ đến cũng dẫn đệ đệ ta đi ra ngoài, đệ đệ ta thích đi theo,cũng bởi lẽ do đồ ăn ngon nhiều.
Ta nhắc nhở họ: “Đầu óc đệ đệ ta chậm chạp, cái gì cũng học. Mẫu thân để nó theo lão Tô kia học, cũng không sợ học hư. Tôn ma ma, bà khuyên nhủ đi.”
Mẫu thân ta tức giận: “Đệ đệ con đâu có ngốc, chỉ là nó chậm hiểu hơn người khác một chút. Theo Tô lão gia đi ra ngoài mở mang tầm mắt mới tốt.”
Ta lười nhắc nhở bà ta kiếp trước đệ đệ ta tự thông hiểu chuyện nam nữ đáng sợ thế nào, ban ngày ban mặt không mặc quần áo, cầm roi đuổi theo Tôn ma ma chạy khắp nhà.