Chương 4 - TRÙNG SINH BÁO THÙ GIA ĐÌNH VÔ ƠN
Những ngày này, ta nói là đi tìm a tỷ hàng xóm thêu hoa làm nữ công, thực ra ta đều đến chỗ Lưu quả phụ ở Miêu Nhi Hồ, giúp bà ấy giặt quần áo kiếm tiền. Mười món quần áo hai văn tiền, giặt đến đau cả lưng mỏi cả vai.
Ta cất tiền đi, bắt đầu hồi tưởng lại thế sự kiếp trước.
Ta nhớ năm đó vào mùa đông, gió tuyết trắng ở phương Bắc nổi lên, quân man di kéo xuống phía nam cướp bóc, giá thảo dược tăng vọt.
Nếu ta có thể có một số vốn——
Ít nhất có thể lãi gấp mười gấp trăm lần.
5
Bên ngoài ồn ào đến nửa đêm, đây là lần đầu tiên ta ngủ yên tâm như vậy.
Sáng sớm hôm sau, ta lấy ra miếng ngọc bội đính hôn mà phụ thân ta để lại lúc trước, chất ngọc thượng đẳng, còn có những đồ vật khác mà ông để lại cho ta, ta đều lấy ra hết.
Lại đếm hết số tiền đã tích cóp được.
Vốn không nhiều cũng không ít nhưng năm nay giá thuốc rất thấp, đủ để thử một lần.
Mẫu thân ta với quầng thâm mắt chờ ở nhà chính, thấy ta ra liền hỏi: “Hôm nay ăn sáng gì vậy, A Diệu.”
Bà vẫn chờ ta như trước đây, mỗi ngày lo lắng hết mọi việc trong nhà.
Ta cười: “Trong nhà vẫn luôn là mẫu thân làm chủ, mẫu thân muốn ăn gì thì ăn nấy.”
Muội muội lập tức từ trong phòng đi ra.
“Đại tỷ sao lại nói chuyện với mẫu thân như vậy? Mẫu thân ngày nào cũng vất vả vì gia đình, tỷ lại nói lời lạnh nhạt như vậy?”
“Muội muội nói đúng, mẫu thân vất vả, muội muội mau đi chuẩn bị bữa sáng với nước nóng cho mẫu thân dùng đi. Mẫu thân hẳn là còn chưa rửa mặt chải đầu?”
Ta nói xong liền ra khỏi cửa, muội muội ở phía sau dậm chân thình thịch.
“Mẫu thân, mẫu thân nhìn tỷ ấy kìa! Bất hiếu như vậy! Mẫu thân, cái áo này của con ngắn mất một đoạn rồi, phải đổi thôi…”
Ta thẳng đến tiệm cầm đồ để cầm cố.
Lấy tiền ra, không ngờ lại vừa vặn gặp Tô lão gia đến tuần tra cửa hàng.
Tô lão gia khi đó nhìn thấy ta liền dừng lại.
Ông ta hỏi ta có phải là con gái của Giang Trọng Hoài không.
Lại nói theo giao tình thì ta nên gọi ông ta một tiếng thúc bá, nếu có chuyện gì cứ việc tìm ông ta.
Ta ra ngoài rất lâu, quay đầu lại nhìn thấy ông ta vẫn đang vuốt râu nhìn ta chằm chằm.
Thật khiến người ta buồn nôn.
Kiếp trước, ta ngây thơ cho rằng ông ta thật sự nể mặt phụ thân mà chăm sóc ta, ai ngờ ông ta đã sớm bày sẵn cục diện chỉ chờ ta từng bước sa vào.
Ta khạc một ngụm, quay người đi thẳng mấy vòng, mới tìm được một bằng hữu làm công ở hàng thuốc quen biết kiếp trước.
Kiếp trước cũng vì tận trung chức trách mà bị vu oan đuổi ra ngoài, Cung Lãng là người ta tiến cử với Tô lão gia để ông ta giữ lại.
Cũng là hắn vào lúc sau cuối đã giúp ta gửi một lá thư cho vị hôn phu mà ta chưa từng gặp mặt.
Là người có nguyên tắc cũng như có giới hạn.
Đi vòng vèo sau cùng cũng tìm được hắn, lúc đó hắn đang ở dưới chọn thuốc, cả người rách rưới.
Người quản sự chửi bới om sòm, hạch sách đủ điều, Cung Lãng bị tát hai cái, vẫn kiên trì nói rằng những rễ thối này dù có bỏ đi phần thuốc thối thì dược tính cũng không đúng, không nên dùng làm thuốc.
Sau khi xung quanh yên tĩnh, ta ngồi xổm trước mặt hắn, đưa cho hắn một chiếc khăn sạch.
Thiếu niên chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi có chút căng thẳng.
Ta mở lời đi thẳng vào vấn đề nhờ hắn mua thuốc.
Hắn vừa bất ngờ vừa kinh ngạc: “Nhưng mà nhưng mà chúng ta không quen biết nhau.”
Ta nói về sự ngưỡng mộ và tin tưởng của ta đối với hắn vừa rồi, lại nói về việc chia lợi nhuận của vụ mua bán này, cùng với khế ước đã chuẩn bị sẵn đều đưa cho hắn.
Sắc mặt hắn dần dần nghiêm trang, cuối cùng ấn dấu vân tay: “Chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.”